CẬU ẤY ĐI TIẾT THANH MINH BÊN CẠNH MỘ CỦA TÔI - Trang 41

Ngoài việc cảm xúc thay đổi, bầu không khí cũng thay đổi theo.

Không biết vì cái gì mà tôi cảm thấy ngượng nghịu một cách khó hiểu.

Hình như bầu không khí giữa bố và Tun đã thay đổi. Nó thay đổi nhiều đến
nỗi người ngoài như tôi cũng cảm giác không thích.

Bố cậu ấy cầm theo đồ đạc từ xe xuống. Những người họ hàng khác

phụ sắp xếp đồ để chuẩn bị cúng bái.

Tun đứng ngay trước mộ. Tôi cố gắng kiềm nén cảm xúc vui mừng

không để lộ ra ngoài mặt quá nhiều. Càng nhìn thẳng vào khuôn mặt của
đối phương tôi càng không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Cậu ấy lớn lên rất nhiều, gần như lột xác thành một con người khác.

"Xin lỗi vì 2 năm rồi em không đến được." Cậu nhóc nói trước khi đặt

túi đồ xuống bệ. Tôi không đáp lại lời xin lỗi đó, mắt nhìn chằm chằm túi
đồ.

Trong túi đồ đó có chocolate và thịt xá xíu.

"Vẫn còn nhớ món khoái khẩu của anh hả?"

Tôi hỏi vu vơ, không chắc bản thân sẽ cần câu trả lời như thế nào.

Thời gian trôi qua 2 năm, tôi không nghĩ đối phương sẽ còn nhớ món khoái
khẩu của tôi.

"Phải nhớ chứ. Nếu đó là chuyện liên quan đến anh."

Giọng nói của đối phương nhẹ vô cùng, nhẹ đến nỗi tôi gần như là

không nghe thấy. Đang định hỏi lại "cái gì cơ" thì Tun đã cắt ngang.

"Vì 2 năm trước em phải ôn bài để chuẩn bị cho kỳ thi. Năm ngoái thì

em bị tai nạn nên không đến được." Cậu nhóc nói trước khi nhìn vào mắt
tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.