CẬU ẤY ĐI TIẾT THANH MINH BÊN CẠNH MỘ CỦA TÔI - Trang 49

trên bệ. "Đừng nói là anh quên rồi nhé."

"Không có." Tôi vội phân trần ngay lập tức trước khi nghiêng đầu

nhìn món đồ đặt trên bệ cúng với ánh mắt ngạc nhiên. "Cacao và sandwich
hả?"

Tôi hỏi trong lúc quơ tay nhấc thử món đồ đó, song nó cứ xuyên thẳng

qua tay tôi. Thấy vậy tôi liền lùi lại để Tun thắp nhang.

Sau đó đồ liền xuất hiện trong tay tôi.

Tôi không nhịn nổi mà cảm thấy hiếu kì với đồ mà đối phương mang

đến lần này. Bình thường Tun sẽ phải mang chocolate hay thịt thà đến chứ.
Dù đây cũng được cho là chocolate và thịt đi chăng nữa thì nó vẫn hơi khác
biệt so với những lần trước.

"Em định lần này đến trò chuyện với anh nên mang theo đồ dễ ăn,

không biết anh có thích hay không nữa?" Tun nói, chân vắt chéo ngồi
xuống chỗ trống bên cạnh, tách biệt với khu mộ. Chỗ đó vừa hay là nơi ánh
sáng không thể chiếu tới.

"Thích chứ. Chỉ cần Tun mang đến là anh vui rồi." Tôi vội đáp lời.

Thật ra tôi ăn gì cũng được cả. Thi thoảng đổi món cũng tốt vì mấy năm rồi
tôi toàn ăn những món quen thuộc đến mức chán luôn. "Nhưng chỗ này dơ
lắm. Ngồi ở đây coi chừng dính quần áo hết."

"Không sao. Lát phủi đi là được mà." Tun nói trong khi kéo balô lại

gần. "Tận 2 năm rồi em mới được nói chuyện với anh có một chút. Chưa kể
năm sau em không đến được. Lần này em định trò chuyện với anh thật lâu.
Anh sẽ không phải cô đơn nữa."

Nghe vậy tôi liền không nhịn nổi mà cảm thấy vui trong lòng, song cố

kiềm chế niềm vui đó lại. Dù là có để lộ ra nụ cười cũng kệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.