CẬU BÉ ĐÁNH GIẶC CỜ ĐEN - Trang 101

Chú Hai lại tươi cười:

- Vài tháng ít quá. Phải một năm. Tôi tự do như con chim, ở đâu cũng là

nhà. Tôi một thân một mình, bác cho tôi tìm cái thú đoàn viên trong gia
đình bác… Vâng, giờ tôi một thân một mình, hai bác ạ. Không có gia đình,
như cái cây không rễ, rất buồn.

Giọng chú trầm xuống như một tiếng chuông tắt hết hồi. Mẹ nhìn chú

bằng đôi mắt ái ngại, thương xót. Thày nắm lấy hai bàn tay chú mà an ủi.

- Thì đây là gia đình chung của anh em mình chứ sao. Chú đừng nghĩ

ngợi gì nữa. Thôi, ta uống rượu.

Chị Châu bưng mâm ra. Trong bữa cơm, tôi quên cả ăn vì mải ngắm chú,

người khách đến gia đình tôi tình cờ như một cơn gió.

Chú Hai uống ít rượu cũng như thày tôi vậy. Chú bảo chú ghét rượu, chỉ

ao ước được trẻ và khỏe luôn để đi chơi đó đây. Mỗi lần nhắp một tí rượu là
chú nheo nheo đôi mắt sâu, khiến những nếp da trên khuôn mặt xạm đen
dãi dầu thêm nhăn nheo. Bàn tay xương xẩu của chú luôn luôn đưa chiếc
mùi xoa trắng lên lau bộ râu mép mọc như cái dấu mũ. Chú nới khuy cổ sơ
mi, lộ rõ cục tròn tròn ở cái cổ bé ngẳng, mỗi lần nuốt đồ ăn lại co lên hạ
xuống. Chú mặc bộ tây dạ đen cũ, vá hai ba chỗ. Nhưng tôi biết ngay chú
cẩn thận sạch sẽ, vì chú có ý giữ cho khỏi một giọt rượu rớt vào. Cổ và tay
áo sơ mi rất sạch, cho đến cả đôi giầy tây đen đã mòn gần hết gót mà một
lúc sau chú đã bảo chị Châu kiếm đưa chú miếng giẻ để chú lau cho bóng.
Chú gầy khẳng khiu, lại gù lưng nữa, lúc đi đi lại lại quanh nhà nom chú
như một cái liềm gặt lúa.

Đang xỉa răng, chú nắm cánh tay tôi kéo lại.

- Ồ! bắp thịt cháu tôi rắn chắc. Hẳn nghịch lắm.

Rồi chú ẵm tôi đặt lên đầu gối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.