CẬU BÉ ĐÁNH GIẶC CỜ ĐEN - Trang 113

vụng trộm nên nó len lén ngồi yên một xó tường, giương tròn mắt nhìn
từng cử động của tôi. Tôi giận lắm, đuổi nó ra ngoài, nhưng nó nhăn răng
kêu ầm ĩ, cào vào gấu quần tôi. Tôi đành chịu, vì cho việc đó không can hệ
gì. Việc can hệ là mở ngăn kéo, lấy quyển sách bí mật kia ra. Bàn tay tôi
run run lục lọi mớ giấy vụn. Bìa một quyển sách in màu, vẽ một cô tiên có
đôi cánh và một đàn bướm hiện ra…

Tôi bật reo lên một tiếng vui mừng.

V

Đó là quyển sách kể những truyện cổ tích thần tiên. Những bức vẽ thật

ngộ nghĩnh. Đây, một cô tiên thổi sáo, múa hát bên dòng suối. Kia, một con
chuột đi ô, đeo kính nhẩy múa với con chuồn chuồn. Kia nữa, một cô gái
đẹp mình người cánh bướm bay giữa một đàn bướm nhỏ trong rừng hoa…
Nhiều nữa... Nhiều nữa.

Trang đầu có mấy hàng chữ, viết nắn nót lối chữ cậu học trò nhỏ tuổi:

Sách này chính sách của ta

Khác nào như cõi Sơn hà của Vua.

Mép trang, một vết mực đổ loang như con rắn bò. Tôi nhận thấy chữ ,

ký lờ mờ bên dưới mấy hàng chữ kia. Ở những chỗ trống có dăm hình vẽ
bằng bút chì màu, phỏng theo những bức tranh in. Hình vẽ bắt chước một
cách ngây ngô, mắt liền với mũi, chân tay nghêu ngao, trông cô tiên mà
người ta tưởng "ông Ba bị"! Cái tranh nào cũng ký tên Lê. Lê là con chú
Hai, đứa trẻ xấu số đã bị bố vô tình bắn chết vì cơn điên khùng trong một
cuộc đi săn. Những chữ ký đó khiến tôi tưởng tượng ra một đứa trẻ bằng
tuổi tôi, khôi ngô và ngoan ngoãn, cũng có tính tinh nghịch hay vẽ nhảm
như tôi. Tôi khám phá ra rằng chú Hai vẫn thường vào phòng đóng chặt
cửa để giở quyển sách kỷ niệm của con trai chú ra, ngồi lẩn thẩn nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.