CẬU BÉ ĐÁNH GIẶC CỜ ĐEN - Trang 149

Sự nhẫn nhục chỉ có chừng, khổ quá, tôi đâm ra mặt liều. Tôi trả thù cụ

Chánh bằng cách bắt trâu cụ nhịn đói. Dắt ra đồng, tôi buộc ghịt mũi vào
gốc đa, không cho gặm cỏ. Có khi tôi đánh xuống sông, buộc vào chân cầu,
trâu ngâm mình cả ngày, rồi chờ tối nhọ mặt người tôi mới dắt về, không ai
biết. Đã có một con bị ốm đói, cụ Chánh cứ bắt cầy, trâu lăn ra chết ngay
trong ruộng. Tội ác ấy khiến tôi hối hận mất mấy ngày. Đôi mắt lừ lừ đỏ
như tiết của con vật dọa nạt tôi bao nhiêu đêm. Tối, tôi không dám thò ra
xóm nữa, mỗi lần nghe thấy cái tiếng “phì phì” ở đâu là tôi giật bắn mình,
ngỡ là ma trâu hiện lên báo oán.

Tôi vẫn cứ bị đòn. Việc đánh chửi tôi để trừ vào món nợ nhỏ, người ta

cho là một việc cần phải nhắc đi nhắc lại ngày ngày cho nó vui tay người ta
chăng! Bởi vậy, như trên các bạn đọc đã biết: tôi trồn về với u tôi.

Về nhà ở được hai hôm, tôi làm u tôi khổ sở, và bây giờ thì tôi đã hối, tôi

đành liều trở lại nhà cụ Chánh, làm cho xong món nợ. Dù đau đớn xương
thịt hàng ngày, ít ra tôi cũng giữ toàn chữ hiếu. Tôi khổ vì mẹ, vì cha, Trời
sẽ thương tôi.

II

Trời thương tôi! Trời thương tôi!

Tôi cầu nguyện, mỗi khi muốn khóc. Tôi thương mẹ tôi đến xót xa lòng.

Những gánh hàng nặng gánh thuê cho người ta, làm trĩu cái vai ốm gầy,
suốt ngày này sang tháng khác, tôi muốn kêu lên, tuy cái thân tôi cũng vất
vả chẳng kém gì. Tôi mơ ước đào được một miếng vàng, hay bắt được một
gói giấy bạc bằng bắp đùi tôi, thì mẹ tôi tha hồ sung sướng như cụ Chánh.

Một lần, tôi đã ngây thơ thú cái mộng ấy với u tôi. U tôi gạt mồ hôi “sà”

một tiếng, cười bảo:

- Của bắt được có ra gì. U con ta cứ ở hiền tất gặp lành. Trời thương, sao

chả có ngày no ấm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.