CẬU BÉ ĐÁNH GIẶC CỜ ĐEN - Trang 159

khổ cho cái thân mày, có phải mày bị ngất đi thực không? Tôi cuống quýt,
tôi biết làm thế nào? Chẳng lẽ tôi chạy ra khiêng nó vào. Không được, công
việc của tôi chỉ là quét dọn và vác biển, đâu đã được ra “sân khấu”.

Nhưng rồi cũng có người ra khiêng nó vào. Nó ốm nặng. Song mặc dầu

ốm, tối sau nó vẫn phải ra làm trò, và vẫn phải làm lại cái trò treo lơ lửng
ấy cho người ta hoan hô!

Thấm thoắt phường xiếc đã ở Hà Nội một tháng rồi. Một ngày kia, ông

chủ truyền lệnh nhổ cột, hạ cờ, xếp ghế, để ra đi... Đi đâu? đi đến phương
trời nào đây, hỡi đoàn người và đoàn vật không bao giờ yên chỗ? Tôi buồn
rầu, suy nghĩ. Tôi quyết định rằng tôi không thể nào ra đi được nữa, vì ra đi
nữa là xa mẹ tôi, xa cái mái lều rơm kia dần dần, và biết đâu mãi mãi. Hơn
nữa, tôi thấy cái công việc bôi hề vẽ nhọ này rồi cũng chẳng đưa tôi đến
một tương lai tốt đẹp gì.

Thế là phường xiếc bỏ Hà Thành, còn tôi thì ở lại, lang thang các phố

như hồi anh Bếp răng vàng bỏ tôi. Sự từ bỏ đoàn người, đoàn vật kia cũng
khiến tôi buồn rũ mất mười ngày. Nhất là anh lùn Bịn (tên anh), tôi mất anh
là mất cả một tấm tình bạn bè đau xót. Bịn ơi, dù anh ở đâu, dù anh đi bán
cười cho thiên hạ nơi nào, Bờm này vẫn thương anh, - tôi thương anh cũng
như tôi thương cho cái thân phận tôi vậy.

- Anh Bịn! anh Bịn của tôi, biết ngày nào tôi lại được trông thấy cái

miệng rộng của anh toét cười, và đôi mắt ốc nhồi của anh rúc vào hai bàn
tay mà khóc vì xa mẹ, như tôi?

IV

Ở đây, chuyện đã khá dài rồi, tôi xin bỏ qua ít nhiều đoạn giang hồ của

tôi sau khi thôi phường xiếc.

Tôi chỉ cần vỗ ngực mà khoe với các bạn đọc rằng tôi đã lạc lõng xuống

Hải Phòng, bán nước vối ở bến Sáu Kho, bán bánh tây kẹp chả trên các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.