CUỘC PHIÊU LƯU CỦA THUỒNG
LUỒNG VÀ TRÔ ÚN
T
ừ khi có đôi thuồng luồng làm bạn, lão thầy mo lại sinh tính thích đi đây
đi đó. Được cái bệnh nhân mỗi ngày một lắm, người ta mời lão đi luôn. Với
một cái ống trúc đựng rượu đeo vai, một con dao nhọn dắt ở bên sườn, một
chiếc gậy bịt sắt, trên đầu gậy đôi thuồng luồng quấn tròn như sợi giây
thừng lớn, lão đi qua rừng này, núi nọ, qua động này, bản khác. Đói thì ăn
quả rừng, khát thì tu rượu ở ống trúc. Hết rượu, lão lại tìm vào làng mua,
bảo là mua, nhưng có ai dám lấy tiền của lão. Ai cũng biết danh lão, cho
nên thấy bóng lão là người ta đã giết gà đãi. Hễ nghe thấy tiếng gà kêu là
lão đã oang oang dặn chủ nhân phải để cho lão tiết tươi. Chủ nhân vừa đưa
bát tiết, lão gõ vào đầu gậy, đôi thuồng luồng nghe hiệu liền bò xuống ăn.
Chủ nhân tỏ ý sợ thì lão vội an ủi ngay. Thuồng luồng ăn xong, tức thì chia
nhau bò lên mái nhà thò đầu xuống để chầu bố nuôi chúng ngồi đánh chén
với chủ nhân, khi bố nuôi chúng say lăn ra ngủ thì chúng làm như thể canh
giấc ngủ cho bố chúng.
Chờ đêm khuya mọi người ngủ cả, thuồng luồng ta mới bò xuống mò
vào chỗ nhốt gà. Chúng thịt từng con một; không con gà nào kêu nổi một
tiếng, vì thuồng luồng khôn khéo quấn nghiến cổ gà, rồi rất nhanh chúng
cắn ngay vào cổ mà hút máu. Thuồng luồng chỉ hút trong chớp mắt là con
gà chết cứng khô. No nê, đôi thuồng luồng lại bò lên mái, canh giấc ngủ
cho lão bố nuôi đang ngáy khò khò.
Sớm sau, thấy hai cậu con quý bụng căng tròn, lão thầy mo biết ngay
đêm qua chúng đã đi sát hại vịt gà, lão lẳng lặng chống gậy xin đi tức khắc.
Chủ nhân còn tiễn lão một ống rượu đầy. Và lão lại gõ chiếc gậy bịt sắt kêu
lạch cạch trên đường đá dọc đường, nghếch cái mõm dài lên, vung vẩy tay