CẬU BÉ ĐÁNH GIẶC CỜ ĐEN - Trang 54

TRONG HẦM TỐI

K

hi mấy bàn tay sắt vừa đẩy Phi xuống cái hầm sâu này thì cậu bị lăn

xuống mấy bậc gạch rêu ẩm ướt, rồi nằm im trong một vũng bùn nhầy
nhụa. Cậu ngất lịm đi. Nước bùn tưới vào mặt, cậu hồi tỉnh dần, cố ngồi
lên, mình mẩy chân tay tê buốt. Một chất mặn trôi vào cổ. Đó là máu ở đầu,
ở mặt thấm qua môi, theo nước bọt tràn vào cuống họng.

Phi lắc đầu mấy cái, ngồi cho tâm thần định lại. Một lát, cậu cố đứng lên

đưa mắt nhìn quanh căn hầm. Bốn bề tường dày kín như bưng, cậu phải dò
dẫm trong bóng tôi. Bùn rêu ướt nhây nhớp dưới chân, nước trên trần rỏ
xuống từng giọt lạnh.

Hoảng hốt, cậu lồng lên như con chim bị giam lồng kín, rồi tuyệt vọng

ngồi bệt xuống một hòn đá rêu. Hai cánh tay bị trói giật sau lưng, đau rức
cả xương mà không sao giẫy được. Nghĩ đến sự đói khát rồi chết khô ở xó
này mà mẹ già không biết, ông Quản không hay, con Mô không rõ, cậu đau
đớn rơi nước mắt. Nhưng cậu chợt nhớ đến câu ông Quản dậy, nó như một
sức mạnh, một khí giới để phòng thân: "Lòng ngay thẳng và can đảm lúc
nào cũng thắng được mọi việc bất chính và nguy hiểm ở đời".

Tức thì, như được một ngọn lửa đốt cháy lòng thất vọng và cơn mỏi mệt.

Phi đứng lên ngay. Lưng cậu chạm vào hòn đá nhọn. Một tia mừng khiến
cậu sáng mắt ra, cậu cúi xuống cọ sợi dây thừng ở cổ tay vào hòn đá sắc.
Vòng dây đầu bị đứt, vòng thứ hai sơ ra, đứt nốt; vòng thứ ba cũng vậy.
Lấy lại tự do cho hai tay, Phi phấn chấn lay cánh cửa. Nhưng sức người có
hạn, mà sự chắc chắn của cánh cửa lim đó thì không cùng. Cậu lo lắng, ôm
đầu suy nghĩ. Kiên nhẫn, cậu lay nữa, sau cùng cậu khám phá rằng cửa bị
vướng khóa. Nhanh trí khôn, cậu bới nhặt được một miếng sắt rồi cố sức,
cố sức, cố sức nữa, cái khóa bị đẩy tung. Phi hé cánh cửa, trước hết thò đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.