CẬU BÉ ĐÁNH GIẶC CỜ ĐEN - Trang 67

làm cây nỏ và mài dao sắc vượt rừng này, núi nọ săn bắn muông thú và chặt
củi gánh về đem ra chợ bán. Cư như vậy, hai mẹ con tháng ngày đùm bọc
lấy nhau.

Một bữa nọ, Đắc vào rừng, bà mẹ kêu ngồi nhà buồn cũng theo con đi

kiếm củi. Giữa đường gặp bày trâu đang ăn cỏ. Hai con trâu trắng trọi nhau,
một con thua chạy, một con hăng máu đuổi theo. Bà mẹ sợ hãi, tránh không
kịp lăn xuống ruộng. Đắc đang bẻ củi trong bụi cây, vội chạy lại, nắm lấy
hai sừng một con trâu, hét to lên rằng: "Đồ súc sinh dám làm mẹ ta sợ hãi".
Rồi tiện tay bẻ phăng ngay đôi sừng, con trâu đau quá, lồng chạy vào rừng
mất.

Lại một hôm vào rừng kiếm củi, trong lúc cắm cúi chặt, bỗng một con hổ

nhảy chồm tới toan vồ bà mẹ. Đắc thét vang rừng, tiếng thét còn lớn hơn cả
tiếng hổ gầm, đoạn cậu xách rìu xông lại đánh mãnh thú một hồi lâu. Mãnh
thú đuối sức dần nên mang vết máu dòng dòng mà chạy. Bà mẹ khiếp sợ
ngất đi. Cậu phải cõng mẹ về thang thuốc. Từ đấy, bà mẹ càng ngày càng
yếu. Cậu phải bỏ học chữ, ở nhà hàng ngày vào rừng kiếm củi săn bắn mà
nuôi mẹ.

Thấm thoát, Đắc đã mười ba tuổi, cậu thường nói với mọi người:

- Sinh buổi loạn ly này, học nho lắm cũng không làm gì, võ là cần nhất.

Cho nên, cứ lúc rảnh là cậu lại ra công luyện tập, và xem những sách cổ,

binh thư chiến lược.

Như trên đã kể: Đắc vốn dĩ là người khảng khái và can đảm. Nghe dân

quanh vùng bảo ở một khu rừng nhỏ làng bên có một con trăn to, làm tổ
trong một lùm cây dứa dại, thường ra làm hại những người chợ búa qua lại
trong vùng. Đắc bèn mài dao thật sắc và một chiếc dùi nhọn, dắt vào lưng,
giấu mẹ mà ra đi trừ hại cho dân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.