CẬU BÉ HỌC VIỆC VÀ THẦY TRỪ TÀ - TẬP 1 - Trang 128

“Này thằng nhãi, hãy tận hưởng đêm cuối cùng của đời mi đi nhé,” mụ

gọi với xuống hố. “Cũng chớ lo lắng làm gì, mi sẽ không phải ở một mình
đâu vì ta sẽ để mi lại cùng thằng bạn tốt. Billy Đã Khuất sẽ đến đây đòi lại
xương của nó. Chỉ ở ngay cạnh đây thôi, thằng bé đấy, nên nó khỏi phải đi
đâu cho xa. Nó sẽ chóng đến gặp mi và cả hai bọn mi thật có lắm điểm
giống nhau. Nó là thằng học việc gần đây nhất của Lão Gregory, và nó sẽ
không tiếp mi tử tế gì lắm đâu vì mi đã chiếm lấy chỗ của nó. Và rồi, ngay
trước lúc bình minh ló dạng, chúng tao sẽ đến thăm mi lần cuối. Chúng tao
sẽ đến để lóc xương cốt của mi. Xương của mi, chúng đặc biệt lắm, thậm chí
còn tốt hơn xương của Billy nữa, và vì được đoạt tươi lấy sống nên đấy sẽ là
thứ hữu dụng nhất mà lâu rồi ta mới có được.”

Bản mặt mụ thụt lùi lại và tôi nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần.

Vậy ra đấy là những gì sẽ xảy ra cho tôi. Nếu Lizzie cần xương của tôi

nghĩa là mụ sẽ phải giết tôi. Tôi nhớ đến lưỡi dao cong cớn to tướng mà
Tusk giắt ngay bên thắt lưng và bắt đầu run rẩy.

Nhưng trước khi bị giết tôi lại phải đối mặt với Billy Đã Khuất. Khi

Lizzie bảo, “Chỉ ngay cạnh đây thôi”, hẳn là mụ muốn nói đến nấm mồ mới
chôn cạnh cái hố. Nhưng Thầy Trừ Tà từng nói Billy Bradley được chôn bên
ngoài sân nhà thờ ở Layton cơ mà. Chắc là mụ Lizzie đã đào xác cậu ấy lên,
cắt phăng hai ngón cái rồi chôn phần xác còn lại của cậu ở đây, giữa những
rừng cây này. Giờ thì cậu ấy sẽ sang đây đòi lại hai ngón cái.

Liệu Billy Bradley có muốn làm hại tôi không? Tôi chưa bao giờ làm gì

hại đến cậu ấy cả nhưng chắc chắn trước đây cậu ấy hẳn rất thích được làm
chân học việc cho Thầy Trừ Tà. Biết đâu cậu ấy còn đang rất mong chờ
được hoàn tất thời gian học việc để trở thành một thầy trừ tà nữa kìa. Giờ
đây tôi đã chiếm lấy những gì mà cậu ấy từng sở hữu. Nào chỉ có thế – còn
câu chú của Lizzie Xương Xẩu thì sao? Billy có lẽ sẽ nghĩ rằng tôi mới
chính là người đã cắt mất ngón cái của cậu và quẳng chúng xuống hố này...

Tôi lồm cồm gượng quỳ dậy và trong vài phút tiếp theo, tôi tuyệt vọng

vùng vẫy cố cởi trói cho hai tay mình. Thật vô vọng. Dường như sự oằn oại
của tôi càng làm cho sợi dây thừng thít vào chặt hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.