CẬU BÉ HỌC VIỆC VÀ THẦY TRỪ TÀ - TẬP 1 - Trang 133

Tôi ngồi ì trong hố, lòng hoảng loạn nghĩ về những gì sắp xảy đến cho

mình, nhớ về những người treo cổ và giờ đây tôi hiểu được chính xác những
gì mà hẳn bọn họ đã cảm thấy trước khi chết. Tôi biết rằng mình sẽ không
bao giờ trở về nhà được nữa. Không bao giờ gặp lại gia đình mình. Tôi đã
gần như từ bỏ mọi hy vọng thì có tiếng bước chân tiến gần về phía hố. Tôi
đứng lên, sợ hãi, nhưng lần này cũng lại là Alice.

“Ôi Tom ơi, tớ thật xin lỗi nhé,” Alice bảo. “Bọn họ đang mài sắc những

con dao...”

Thời khắc tồi tệ hơn hết thảy đang đến gần và tôi biết mình chỉ còn một

cơ hội duy nhất. Cơ hội duy nhất tôi có, là Alice.

“Nếu cậu thực lòng biết lỗi thì hãy giúp tớ nào,” tôi dịu dàng nói.

“Tớ chẳng thể làm được gì cả,” cô gái bật khóc. “Lizzie có thể trở mặt với

tớ. Dì ta không tin tưởng tớ. Luôn nghĩ là tớ hay yếu lòng.”

“Hãy chạy đi tìm thầy Gregory đi nào,” tôi bảo. “Hãy dẫn thầy ấy đến

đây.”

“Chẳng phải giờ đây làm thế là quá muộn rồi sao,” Alice sụt sịt lắc đầu.

“Xương được lóc ra vào ban ngày không có ích lợi gì cho Lizzie cả. Chẳng
tác dụng gì. Thời điểm thích hợp nhất để lóc xương là vừa ngay trước lúc
mặt trời ló dạng. Vậy nên bọn họ sẽ đến tìm cậu trong vài phút nữa thôi. Cậu
chỉ còn có từng ấy thời gian thôi đấy.”

“Thế thì đưa cho tớ con dao nào,” tôi giục.

“Cũng chẳng ăn nhằm gì sất. Mạnh lắm, bọn họ ấy. Cậu không thể đánh

lại họ đâu, đúng không?”

“Đúng,” tôi đáp. “Tớ chỉ muốn cắt sợi dây trói thôi. Rồi tớ sẽ bỏ chạy.”

Thốt nhiên Alice biến mất. Cô biến mất để đi tìm dao, hay là vì quá sợ

Lizzie mà biến? Tôi chờ đợi trong giây lát, nhưng khi cô gái không quay trở
lại, tôi thấy mình tuyệt vọng quá rồi. Tôi vùng vẫy, cố sức tách hai cổ tay ra,
cố chộp lấy sợi dây, nhưng vô ích cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.