CẬU BÉ HỌC VIỆC VÀ THẦY TRỪ TÀ - TẬP 1 - Trang 189

“Lizzie bảo dì ấy từng nhìn thấy chó sói trong vùng này. Có thể là vậy

lắm,” Alice đồng tình.

“Thế còn về mấy chiếc bánh thì sao hả Alice? Trong bánh có gì thế?”

“Chủ yếu là mỡ lòng bò và vụn thịt heo. À, còn có cả vụn bánh mì nữa.”

“Thế còn máu trong ấy thì sao? Máu súc vật không đủ giúp cho Mẹ

Malkin đâu. Chắc chắn là không khi mụ ta phải cần đến từng ấy sức mạnh
để bẻ cong song sắt trên miệng hố. Vậy máu ấy ở đâu ra hả Alice – máu
được dùng trong bánh ấy?”

Alice bắt đầu nức nở. Tôi kiên nhẫn chờ cho cô nín hẳn rồi mới hỏi lại.

“Thôi, thế máu ở đâu ra nào?”

“Lizzie bảo tớ còn là con nít,” Alice kể lể. “Bọn họ dùng máu tớ lắm lần

rồi. Cho nên dùng thêm một lần nữa cũng chẳng sao. Chẳng đau đớn gì lắm.
Nhất là khi cậu đã quen với nó rồi. Mà làm sao tớ có thể ngăn được Lizzie
cơ chứ?”

Nói đến đây, Alice vén tay áo lên và để lộ cho tôi thấy cánh tay mình.

Ánh sáng vẫn còn đủ rõ để nhìn thấy các vết sẹo. Mà rất lắm sẹo – có vết cũ;
có vết còn tương đối mới. Vết mới nhất vẫn chưa liền lại hẳn. Vết thương
vẫn còn chảy nước.

“Còn nhiều hơn thế nữa kia. Nhiều lắm. Nhưng tớ không thể cho cậu xem

hết được,” Alice bảo.

Tôi chẳng biết nói gì nên đành im miệng. Nhưng tôi đã quyết rồi, chẳng

bao lâu sau chúng tôi hòa mình vào bóng đêm, rời xa Chipenden.

Tôi đã quyết định đưa Alice thẳng đến Staumin, nơi dì của cô cư ngụ. Tôi

không thể chịu được ý nghĩ rằng Alice phải bị nhốt xuống hố trong vườn
nhà Thầy Trừ Tà. Như thế thì kinh khủng quá – và tôi nhớ lại một cái hố
khác. Tôi nhớ lại Alice đã giúp tôi thoát ra khỏi hố của Tusk như thế nào
trước khi Lizzie Xương Xẩu đến rút xương của tôi. Nhưng trên hết, chính
những điều Alice vừa kể với tôi rốt cuộc đã khiến tôi đổi ý. Đã có một thời,
cô cũng từng là một trong những người vô tội. Alice cũng là nạn nhân mà
thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.