CẬU BÉ HỌC VIỆC VÀ THẦY TRỪ TÀ - TẬP 1 - Trang 67

Chương 7

AI ĐÓ PHẢI LÀM THÔI

S

au đấy cuộc sống của tôi ổn định thành lệ thường. Thầy Trừ Tà dạy rất

nhanh và bắt tôi ghi chép tận đến khi cổ tay tôi đau nhức và hai mắt cay xè.

Một buổi chiều nọ, thầy dẫn tôi ra tận mé bên kia ngôi làng, qua khỏi căn

chòi đá cuối cùng và đi đến nơi có mấy cây liễu khoanh lại thành một vòng
tròn nho nhỏ mà dân trong Hạt hay gọi đấy là những cây “liễu gai”. Nơi ấy
là một khu âm u, và ngay đấy, lòng thòng từ trên một nhánh cây, là một sợi
dây. Tôi nhìn lên và thấy một chiếc chuông đồng to đùng.

“Khi ai đó cần giúp đỡ,” Thầy Trừ Tà bảo, “họ sẽ chẳng đến thẳng nhà

chúng ta đâu. Không một ai đến đấy cả trừ khi họ được mời. Ta quy định
điều ấy rất nghiêm. Họ chỉ tới đây và gióng chiếc chuông ấy lên. Rồi chúng
ta sẽ đến tìm họ.”

Vấn đề là thậm chí đã mấy tuần trôi qua mà vẫn chẳng có ai đến gióng

chuông, còn tôi thì chỉ phải đi xa nhất đến khu vườn phía Tây mỗi tuần khi
tôi xuống làng đem lương thực về. Tôi cũng cô đơn nữa, lại nhớ gia đình,
thế nên Thầy Trừ Tà đã rất tử tế khi khiến tôi luôn bận rộn – như vậy có
nghĩa là tôi không còn thời gian mà gặm nhấm niềm nhớ nhung ấy. Tôi luôn
trở về giường mình khi toàn thân mệt lả và vừa ngả đầu xuống gối là tôi
thiếp đi ngay.

Những bài học là phần thú vị nhất trong mỗi ngày nhưng tôi lại không

được học nhiều về vãn hồn, về hồn ma hay phù thủy lắm. Thầy Trừ Tà từng
bảo tôi rằng chủ đề chính trong năm đầu tiên của người học việc là về ông
kẹ các loại, cùng với những môn về thực vật học, nghĩa là học mọi thứ về
cây cỏ, trong các loài cây cỏ ấy có một số loại rất hữu dụng khi dùng làm
thuốc hay còn có thể ăn được khi ta không còn nguồn thức ăn nào khác.
Nhưng những bài học của tôi không chỉ có ghi chép. Một số bài học cũng rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.