CẬU BÉ HỌC VIỆC VÀ THẦY TRỪ TÀ - TẬP 2 - Trang 247

Hình như thầy đang nói đùa nên tôi mỉm cười.

“Ừ thì,” thầy thở dài, “nơi này từ rày trở đi phải là một nơi tốt đẹp hơn

nhiều rồi. Nhưng có nói thế đi nữa thì chúng ta vẫn chẳng phải vội vã quay
lại đây làm gì đâu.”

Khoảng một tiếng sau, trên đường đi, chúng tôi tìm thấy một kho cỏ bỏ

hoang để nghỉ chân. Kho cỏ thông thốc gió lùa nhưng ít ra còn khô ráo và
vẫn còn tí phô mai vàng vàng để gặm. Alice gục xuống ngủ ngay nhưng tôi
vẫn ngồi đấy một hồi lâu nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Thầy Trừ Tà cũng
không có vẻ gì là mệt mỏi nhưng thầy vẫn ngồi trong im lặng, hai tay bó gối.
Cuối cùng rồi thầy cũng lên tiếng.

“Làm sao con biết cách giết Quỷ Độc thế?” thầy hỏi.

“Con quan sát thầy ạ,” tôi đáp. “Con thấy thầy nhắm đến tim hắn...”

Nhưng đột nhiên tôi thấy quá hổ thẹn với lời nói dối của mình nên cúi

gằm đầu xuống. “Không phải, con xin lỗi thầy,” tôi nói. “Không phải thế
đâu. Con đã lẻn đi khi thầy đang nói chuyện với hồn ma của Naze. Con đã
nghe thấy tất tần tận chuyện hai người nói với nhau.”

“Và vì thế con phải nên thấy có lỗi đi là vừa. Con đã mạo hiểm rất lớn.

Nếu Quỷ Độc mà đọc được tâm trí con thì...”

“Con rất xin lỗi.”

“Mà con cũng không nói với ta là con có sợi xích bạc,” thầy bảo.

“Mẹ con cho đấy,” tôi đáp.

“A, bà ấy làm vậy thật hay quá. Mà thôi, sợi xích đang ở trong túi của ta

và giờ đây đã được an toàn rồi. Cho đến khi con cần phải dùng đến...” thầy
nói thêm với vẻ dọa dẫm.

Một quãng im lặng thật lâu, như thể Thầy Trừ Tà đang trầm tư suy tưởng.

“Khi ta mang con lên khỏi hầm mộ, con có vẻ lạnh ngắt như đã chết,” rốt

cuộc thầy lên tiếng. “Ta đã từng chứng kiến biết bao nhiêu cái chết rồi nên ta
biết là mình không lầm. Rồi con bé ấy chộp lấy cánh tay con và con tỉnh lại.
Ta không biết phải cắt nghĩa điều ấy ra sao nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.