CẬU BÉ HỌC VIỆC VÀ THẦY TRỪ TÀ - TẬP 3 - Trang 153

“Được rồi, thằng nhãi! Ta đã nghe quá đủ những lời bao biện rồi!” Meg

quát. “Mi phải xuống dưới hầm kia. Hãy xem mi có thích nơi tối tăm dưới
ấy không nào. Mi đáng bị như thế. Ta muốn mi biết ta đã trải qua những gì.
Mi biết đấy, ta đâu có ngủ suốt thời gian ấy. Ta cứ mãi thức giấc, suy nghĩ
hàng giờ dằng dặc, trơ trọi một mình trong bóng tối. Yếu ớt không cử động
nổi, chả còn sức đâu mà gượng đứng dậy – cố gắng đến tuyệt vọng để nhớ ra
những gì mi và John Gregory muốn ta quên đi – ta vẫn suy nghĩ và cảm
nhận được, biết rằng mình sẽ phải trải qua hàng tháng trời lê thê, tẻ ngắt, cô
độc trước khi có ai đó đến bên cửa đem ta ra ngoài...”

Thoạt tiên tôi vùng vẫy, dốc hết sức kháng cự, nhưng vô ích: bà ta quá

khỏe. Tay vẫn còn tóm lấy gáy tôi, Meg lôi tôi xuống cầu thang dẫn xuống
hầm, hai chân tôi dường như không chạm đất, cho đến khi chúng tôi đến chỗ
cánh cổng sắt. Bà ta có chìa khóa, chẳng bao lâu sau chúng tôi đã đi qua
cổng và di chuyển sâu hơn xuống lòng đất.

Meg chẳng buồn cần đến nến, và mặc dù tôi có thể nhìn thấy đường đi

trong bóng tối giỏi hơn đại đa số người khác, nhưng cứ đến mỗi khúc quanh
thì trời càng tối và càng khó nhìn rõ hơn. Ý nghĩ về căn hầm bên dưới làm
tôi khiếp đảm. Tôi nhớ đến chị của Meg, mụ phù thủy nữ yêu hoang dã, vẫn
còn bị cầm tù dưới hố; tôi chẳng muốn bị nhét vào bất cứ nơi nào gần mụ ta
cả. Nhưng nhẹ nhõm quá, khi chúng tôi quành qua khúc quanh thứ ba, Meg
mang tôi dừng lại bên ba cánh cửa.

Sử dụng một chiếc chìa khác, Meg mở cánh cửa bên trái, quẳng tôi vào

bên trong rồi khóa cửa lại. Đoạn tôi nghe thấy bà ta mở khóa phòng giam
bên cạnh rồi đi vào trong. Bà ta không nán lại đấy lâu. Chẳng mấy chốc
cánh cửa ấy cũng đóng sầm lại và bà ta bắt đầu leo lên mấy bậc thang. Một
lúc sau vang lên tiếng cánh cổng sắt đóng lại loảng xoảng; rồi thêm nhiều
bậc thang nữa, mỗi lúc một xa dần xa dần; và rồi, mọi thứ tĩnh lặng như tờ.

Tôi chờ một lúc phòng khi Meg quay lại vì lý do nào đó, đoạn tôi lần tay

lấy từ trong túi ra hộp đánh lửa và mẩu nến. Vài giây sau ngọn nến bừng
sáng và tôi nhìn quanh phòng giam. Xà lim nhỏ teo, không lớn hơn tám
bước chiều dọc và bốn bước chiều ngang là mấy, ngay góc phòng là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.