CẬU BÉ HỌC VIỆC VÀ THẦY TRỪ TÀ - TẬP 5 - Trang 161

tôi bằng đôi mắt của loài bò sát, lưỡi mụ thè ra liếm lấy máu đọng trên môi.
Chỉ khi hai môi sạch máu, mụ ta mới lên tiếng.

“Mi ngồi thật im lìm và câm lặng. Nhưng nơi đây không có chỗ cho lòng

can đảm. Hoàn toàn không. Mi ở đây là để chết và sẽ không thoát khỏi số
phận lần thứ hai đâu!”

Giờ thì mụ ta nhe ra hàm răng nanh xanh xanh vàng vàng kinh khủng, hơi

thở thối hoắc của mụ phả khắp vào tôi. Thật khó mà không nôn thốc nôn
tháo. Giọng mụ ta khò khè sì suỵt, bắt đầu mỗi câu bằng tiếng xì xèo rin rít
như chất lỏng đổ vào than nóng; kết thúc câu là tiếng òng ọc như đầm lầy
đang nuốt chửng nạn nhân, hút họ vào cái bụng nhão nhoét của mình. Mụ
nhích đầu đến gần tôi hơn một chút, và thay vì là mắt tôi, mụ lại nhìn chăm
chắm vào cổ tôi.

Trong tích tắc, tôi cứ ngỡ mụ sẽ cắm ngập răng vào trước khi xé toạc

họng tôi ra. Quả thật là tôi đã co người né đi, và trong giây phút vô tình ấy,
mụ Morwena mỉm cười, ngước con mắt bên phải lên nhìn tôi.

“Ta đã uống no bụng rồi, nên mi hãy sống dai thêm một chút. Cứ hít thở

một chập và mở mắt quan sát chuyện gì sắp xảy đến nhé.”

Tôi bắt đầu run rẩy và chật vật khống chế nỗi sợ hãi vốn luôn là kẻ thù

nguy hiểm nhất của một kẻ trừ tà khi đối mặt với thế lực bóng tối. Morwena
có vẻ như muốn trò chuyện. Nếu là thế, tôi có thể lấy được đôi chút thông
tin có ích. Tình hình trông ảm đạm đấy nhưng trước đây tôi từng lâm vào
nhiều tình huống khó khăn, khi cơ hội sống sót của tôi là rất mong manh. Bố
tôi thường bảo, “Nơi nào còn sự sống, nơi ấy có hy vọng,” và đấy là điều mà
bản thân tôi cũng tin tưởng.

“Mi sẽ làm gì?” Tôi hỏi.

“Tiêu diệt những kẻ thù của cha ta: Đêm nay, mi và John Gregory sẽ phải

chết.”

“Thầy ta ư? Thầy đang ở đây à?” Tôi thắc mắc không biết thầy có là tù

nhân trong khoang thuyền còn lại không nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.