CẬU BÉ HỌC VIỆC VÀ THẦY TRỪ TÀ - TẬP 5 - Trang 181

“Thế thì ta rất vui vì đã có thể giúp được,” vị ẩn sĩ đáp. “Giờ thì mời mọi

người trú lại đây qua đêm. Riêng về chuyện thức ăn, ta chẳng có gì nhiều để
đãi mọi người ngoài món canh súp.”

Để chuẩn bị đối đầu với thế lực bóng tối, Thầy Trừ Tà và tôi từ chối lời

mời dùng bữa. Ngạc nhiên làm sao, Alice cũng từ chối tương tự – cô thường
có khẩu vị rất tốt và thường muốn giữ sức lắm kia mà. Tuy nhiên tôi chẳng
nói gì, thế là chúng tôi nhanh chóng ổn định chỗ nghỉ, vô cùng cảm kích
được qua đêm gần đống lửa của vị ẩn sĩ.

Tôi thức giấc chừng bốn giờ sáng và thấy Alice đang ngồi nhìn mình qua

đống than hồng. Thầy Trừ Tà đang say ngủ, nhịp thở nhịp nhàng chậm rãi.
Vị ẩn sĩ vẫn ngồi y tư thế lúc trước, mắt nhắm, đầu cúi – nhưng ông ấy có
ngủ hay không thì khó mà chắc chắn.

“Cậu ngủ say quá đấy, Tom,” Alice mở to mắt, vẻ nghiêm trọng. “Tớ đã

nhìn chằm chằm vào cậu gần cả nửa giờ đồng hồ. Đa số mọi người hẳn sẽ
thức dậy trong hai phút thôi.”

“Tớ có thể thức dậy bất cứ lúc nào tớ muốn mà,” tôi mỉm cười bảo với

Alice. “Thường thì tớ tỉnh giấc khi có thứ gì đe dọa. Nhưng cậu có phải là
mối đe dọa đâu Alice. Cậu muốn tớ thức dậy à? Để làm gì?”

Alice nhún vai. “Tớ không ngủ được và chỉ muốn trò chuyện, thế thôi.”

“Cậu không sao chứ?” Tôi hỏi. “Cậu đã chẳng ăn tối. Không giống cậu

chút nào.”

“Tớ vẫn khỏe như hồi nào tới giờ,” Alice lặng lẽ đáp.

“Cậu cần phải ăn vào,” tôi nói.

“Bản thân cậu cũng đâu ăn uống gì nhiều phải không? Mỗi một mẩu phô

mai mốc meo của Lão Gregory thì làm sao thêm được chút da thịt vào bộ
xương khẳng khiu của cậu.”

“Thầy trò tớ làm vậy là có lý do, Alice à. Chúng tớ sẽ sớm đương đầu với

thế lực bóng tối, nên nhịn ăn sẽ có ích. Thật đấy. Còn cậu thì cần phải ăn
một chút. Tính tới giờ đã hơn một ngày cậu không ăn gì cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.