CẬU BÉ PHẢI CHẾT - Trang 374

người hàng xóm ấy ra mở cửa, đó là một người phụ
nữ ăn vận chải chuốt với mái tóc nâu bóng mượt và
bộ quần áo đắt tiền.

"Chào các ông, tôi là Dodie. Mời các ông vào."
Dodie giải thích rằng Patsy hơi mệt nhưng sẽ ra

gặp hai người ngay. Ngồi trong phòng khách, Billy
hỏi Dodie rằng trong 24 giờ qua bà ta đã làm gì, có
nhìn thấy gì không và tại sao bà ta phải chăm sóc
Patsy lúc này. Người phụ nữ nói rằng đêm hôm quá
có nhìn thấy một chàng trai trẻ đập cửa nhà Patsy rồi
gào thét. "Tôi đã định gọi cảnh sát, nhưng ông biết
đấy, thực lòng mà nói Patsy hay bỏ rơi các chàng trai
trẻ giữa đêm khuya. Thế nên tôi chẳng nghĩ ngợi gì
nữa. Cậu ta không ở lại lâu. Cậu ta vòng ra cửa sau,
sau đó lại trở lại cửa trước rồi đi về phía tây qua cửa
nhà tôi. Tôi không thể nhìn rõ mặt chàng trai đó. Trời
tối quá. Nhưng hình như cậu ta mặc quần soóc, áo
phông và khoác ba lô sau lưng. Nhìn dáng đi cũng
đoán được cậu ta còn rất trẻ. Patsy luôn thích những
chàng trai trẻ." Dodie nói rồi đưa tay lau nhẹ viền
môi đỏ mọng.

Butch liền hỏi mấy giờ sáng nay bà ta sang nhà

Patsy. Dodie nói khoảng 1 giờ sáng Patsy đã gọi điện
cho bà khi đang say mèm, sau đó sáng sớm lại gọi lần
nữa. Patsy có vẻ bị rối loạn nên muốn nói chuyện với
ai đó ngay lập tức. Khoảng 8 giờ 30 hay 8 giờ 45
phút gì đó thì Dodie sang. Cửa trước nhà Patsy không
khóa, bà ta đang nằm trên giường, xung quanh là
đống chăn đệm bừa bãi và vô số tờ 100 đô la nhàu nát
trải tung tóe trên mặt giường.

"Khoảng một tiếng sau thì ông gọi. Tôi pha chút

cà phê cố ép Patsy uống nhưng bà ấy không chịu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.