CẬU CHÓ - Trang 131

như chúng tôi.

Quan Huyện muốn dấu không cho các Thầy Chánh Phó Tổng và

thuộc viên biết sự thật về cậu Bẩy tức cậu Chó một kẻ người không
ra người mà chó không ra chó đó là tiền oan nghiệp chướng của
giòng họ Quan Huyện mà cậu Bẩy đành phải gánh lấy.

Để khỏi trả lời phiền phức về những câu hỏi của các Thầy Chánh

Phó Tổng Quan Huyện ra lệnh mang nước lên pha mời các Thầy rồi
bắt đầu hội nghị hàng Huyện.

Trong khi Quan Huyện chủ tọa cuộc hội nghị với các thuộc viên

và các Thầy Chánh Phó Tổng trong Huyện, thì Bà Huyện ngồi trong
nhà nói chuyện với Duyên. Từ ngày về làm dâu nhà Cụ Thượng, Bà
Huyện chưa được gặp mặt chú Bẩy em chồng.

Bà Huyện chỉ nghe nói Quan Huyện có người em trai bị tật từ

thuở nhỏ suốt ngày nằm trong buồng không đi ra ngoài, ăn uống
khỏe mạnh nhưng không nói năng chi được. Về nhà chồng được
mười năm rồi có với chồng sáu đứa con, bốn trai, hai gái bà Huyện
vẫn chưa được gặp mặt cậu Chó. Thỉnh thoảng về hầu cha mẹ chồng
bà Huyện chỉ ở nhà trên không hề bước xuống nhà dưới chỗ người
làm ở và dành cho người em chồng. Có lần bà Huyện nghe tiếng chó
tru bà ngạc nhiên quay lại hỏi chồng:

- Gần nhà mình như có chó dại đó mình hè! Tiếng chó tru nghe

ghê quá hỉ?

Quan Huyện vội bấm vợ không cho nói nữa vì mặt Cụ Thượng Bà

đã tái đi vì giận, nhưng có lẽ Cụ Bà nghĩ ra được cái lẽ, con dâu của
cụ không biết mặt cậu Chó nên mới lầm tiếng cậu Chó la khi bất
bình với tiếng tru.

Bà Huyện vốn thông minh nên khi thấy chồng bất bình, bà biết

ngay là không nên hỏi nữa nhưng bà vẫn thắc mắc. Buổi tối hôm đó
bà Huyện thỏ thẻ hỏi chồng:

- Buổi sáng em nghe tiếng chó tru em hỏi sao mình lại bấm em

không cho em hỏi nữa?

Quan Huyện cau mặt đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.