- Đối với thím cũng như thím cả, chú Bẩy làm cách nào để làm
nghĩa vụ người chồng được. Chắc có lẽ thím phải giúp chú ấy nhiều
lắm phải không?
Duyên lắc đầu đáp:
- Không nhà em cũng như những người khác mà thôi. Nhà em
khỏe lắm. Cái tánh của nhà em mới hơi kỳ một chút. Hể đòi hỏi vợ
không được là nhà em tru lên nghe ghê quá. Lúc đầu em còn sợ
nhưng sau rồi cũng quen đi.
Bà Huyện ngạc nhiên hỏi:
- Kỳ hé!
Bà Huyện trò chuyện với Duyên hỏi những chuyện phòng the
giữa Duyên và cậu Chó. Duyên thành thực thuật chuyện lại tất cả
những gì mà nàng đã biết được ở người chồng tàn tật. Bà Huyện cau
mặt suy nghĩ, bà không ngờ người em chồng tàn tật đó lại có sức
khỏe kỳ lạ như thế. Bà nghĩ sao chồng bà lại yếu như sên? Bà Huyện
mãi nghĩ ra cái lý do vì sao mẹ chồng của bà. Cụ Thượng Bà lại lấy
cho chú em chồng của bà những hai vợ. Bà Huyện gật đầu nói với
Duyên.
- Ừ thảo nào mạ phải nhờ nhà tui làm mai cho thím lấy chú Bẩy là
phải, vì lúc đó thím Lớn đã có thai. Mạ giữ gìn không cho thím Lớn
gần chú Bẩy.
Ừ mà cũng lạ hé! Chú Bẩy tàn tật nhưng trời lại phú cho chú ấy
được sức khỏe. Chú bù với nhà tui, yếu quá...
Duyên thành thực đáp:
- Có lẽ bác Huyện trai suy nghĩ nhiều, làm việc quan nhiều nên
sức khỏe kém. Còn nhà em chỉ ăn, không làm chi hết...
Bà Huyện gật đầu nói:
- Ừ, thím nói có lý.
Bỗng bà Huyện nghĩ ra điều chi liền rỉ rả hỏi Duyên:
- Cũng hay đó hỉ, chú Bẩy hai vợ mà lại ở chung với nhau chẳng
thím mô ghen với thím mô. Giỏi hỉ!
Duyên mĩm cười đáp: