hơn nhưng qua Hải Duyên thấy các cuộc ái ân với những đàn ông
khác, Duyên tự thấy cậu Chó vẫn hơn tất cả mặc dù cậu Chó tàn tật,
không ngồi được nhưng với nàng, việc cậu Chó không ngồi được
không thành vấn đề. Cậu Chó giai sức và quá khổ hơn tất cả nên khi
nàng đã biết cậu Chó rồi thì đừng nói đến ai hết, gã nông dân khỏe
mạnh đã từng đấu sang hiệp nhì với nàng. Duyên vẫn không làm
sao sánh được với cậu Chó. Người chồng chính thức của nàng.
Gần Hải lúc nầy Duyên lại càng thấy nhớ cậu Chó. Nàng mường
tượng đến con người tàn tật không ngồi, không nói được và hình
như cũng không nhận được ai là vợ mình, cậu Chó chỉ có biết đàn
bà, không thấy đàn bà là cậu điên khùng lên ngay cả mụ Tám Canh
cậu Chó cũng cứ ào đi, nắm được mụ Tám Canh là cậu Chó sờ soạn
ôm chặt lấy, làm mụ Tám điên lên, hải hùng rùng ra chạy.
Duyên ngồi nói chuyện với mạ của Hải và chị Cò Ty, chị dâu của
Hải trong khi Hải đi gánh nước ngoài giếng và tắm luôn. Hải làm
quần quật suốt ngày. Chàng trai nông dân đó đã làm cho nhiều gia
đình có con gái phải chú ý cho rằng nhà nào có phức chọn được
người con rễ chăm làm như Hải.
Hải gánh nước xong vô nhà thấy Duyên còn nói chuyện với mạ và
chị dâu liền quay ra thì chị Cò Ty đã nói:
- Chú Hải ơi! Chú đi rang mẽ ngô lên đây cho cô Duyên ăn cho
vui đi.
Nói rồi chị Cò Ty quay sang nói với Duyên:
- Chắc mợ Ấm chưa biết tài rang ngô bòng của chú Hải hỉ! À mà
nhà lại có mật mía đó chú Hải à, rang ngô xong chú nhào mật ra đưa
ra đây để cho cô Ấm ăn, cô ý biết tài của chú.
Hải cười cầm chiếc rá đi vào buồng xúc mẽ ngô đi rang thì bên
ngoài có tiếng Mỹ gọi:
- Anh Hải ơi, sang chú gọi cà!
Hải lật đật bỏ rá ngô xuống chỏng rồi bảo chị Cò Ty:
- Chị Cò rang hộ em mẽ ngô ni, để em sang bên Thầy Cai coi thầy
gọi chi nè chị Cò!
Chị Cò Ty ngọt ngào đáp: