- Ý chú đi đi để tôi rang cho.
Hải khoác chiếc áo lật đật ra ngõ. Trời tối mò, Hải phải lần từng
bước ra cổng. Chàng không ngờ Mỹ đứng núp ngoài cổng vừa thấy
chàng ra bèn rồ ra tát vào mặt Hải:
- Làm chi trong đó? Mất mặt, có chị Duyên trong đó phải không.
Ra đây...
Hải cuống lên vội giữ lấy tay Mỹ khẽ nói:
- Chi rứa cô Mỹ, nói lớn cô Duyên nghe thấy bây giờ...
- Anh sợ phải không?
Hải hỏi sang chuyện khác:
- Thầy Cai gọi tui đó cô Mỹ?
Mỹ đanh đá đáp:
- Chẳng ai gọi anh hết, tui đó! Tui ghét anh ngồi hầu người ta, tui
gọi anh ra đây đó!
- Gọi mần chi đó cô Mỹ.
- Chẳng mần chi hết, vắng anh thấy anh hầu thiên hạ thì gọi chơi
đó được không?
Hải cười đáp:
- Được, cô muốn chi mà không được...
Mỹ sung sướng vì câu nói của Hải. Nàng kéo Hải đi về phía trại
Thít, Hải bèn hỏi:
- Đi mô đây cô Mỹ?
- Đi ra trại Thít ngồi nói chuyện...
Hải hốt hoảng, dừng lại nói:
- Tối thế ni ra trại Thít làm chi cô Mỹ?
Mỹ túm lấy tay Hải bẹo vào cánh tay nghiến răng hỏi:
- Anh đi không? Tui thích ra trại Thít ngồi nói chuyện, anh bằng
lòng không? Tui không muốn anh ngồi ở nhà nói chuyện với chị
Duyên.
Biết Mỹ bướng bĩnh, Hải đành phải đấu dịn:
- Ừ thì đi nhưng ra trại Thít làm chi. Bây giờ trời cũng hơi khuya
rồi đó, tui và cô ra ngõ ngồi nói chuyện cũng được.
Mỹ cười nói: