Vào thời điểm đó, Overland là một trong số ít hãng xe tốt. Ông
bán được rất nhiều, cho đến khi cầu ở Elmira vượt xa cung. Ông
Willys đã nhận các đơn hàng kèm theo tiền đặt cọc và gửi tiền đặt
cọc xuống Indianapolis. Tuy nhiên, xe không thấy đến. Vì vậy,
ông đã đi Indianapolis để tìm hiểu lý do, và đến đó vào một buổi
sáng Chủ nhật. Ông gặp những người chủ Overland tại khách sạn, họ
nói với ông rằng họ đang phá sản. Họ đã không thể trả được tiền
lương vào đêm hôm trước. Họ nợ khoảng hơn 45.000 đô-la so với
mức họ có thể trả. Ông Willys không thể lấy lại tiền đặt cọc của
mình, vì vậy ông tìm cách lấy xe.
Ông nói: “Nếu các anh phá sản thì không thể tiếp tục kinh
doanh được”.
“Phải, chúng tôi đang từ bỏ”, họ trả lời.
“Thế giả sử tôi có thể tiếp tục, các anh có chuyển nó cho tôi, cả
nợ và tất cả mọi thứ không?” ông Willys nói.
Họ bảo rằng họ sẽ làm vậy. Khoản tiền lương chưa được trả là
450 đô-la. Ông Willys bắt tay vào huy động số tiền đó. Ông vay
tiền từ nhân viên khách sạn. Bản thân ông chỉ có một chút. Sáng
hôm sau, ông tập hợp công nhân và trả họ số tiền lương đã đến
hạn. Sau đó, ông nói: “Các anh hãy lắp một chiếc xe. Tìm đủ các bộ
phận và phải thật nhanh. Chúng ta cần huy động thêm tiền”.
Họ đã lắp một chiếc xe và Willys chuyển nó cho một người bạn
ở
Allentown, PA. Ông gửi kèm theo một lá thư đại ý như sau: “Albert
thân mến! Tôi đã chuyển cho anh một chiếc xe Overland, hối
phiếu trả tiền ngay và vận đơn được đính kèm. Anh cần chấp
nhận nó vì tôi đã đổi hối phiếu ra tiền mặt và đã dùng số tiền
đó”.