CÂU CHUYỆN CỦA TÔI TRONG NGÀNH QUẢNG CÁO - Trang 71

Aldrich tỏ ra miệt thị.

“Anh đâu có bán Cotosuet”, ông ta nói, “Anh chỉ đơn giản là bán

một tấm thiệp có in hình chiếc bánh thôi. Giờ hãy cho tôi xem anh
có thể làm gì ở nơi anh không có lợi thế đó. Một trong những khách
hàng lớn nhất của chúng ta, công ty bánh Mansfield, Springfield,
Mass. Ở đó, anh đã cho đi độc quyền sử dụng tấm thiệp bánh của
anh rồi. Tôi muốn xem anh sẽ làm thế nào nếu chỉ được bán
hàng theo cách bình thường”.

Tôi ngay lập tức đi Springfield và đến đó vào chiều muộn ngày

thứ Bảy. Tôi đến hiệu bánh Mansfield và thấy Teddy Mansfield
đang làm việc. Tôi đợi cho đến khi anh xong việc. Sau đó, tôi nói:
“Teddy, tôi có giấy mời đến dự bữa tiệc tối nay ở Câu lạc bộ
Thương mại. Tôi không muốn đi một mình. Họ cho tôi rủ thêm một
người. Và tôi muốn anh đi với tôi”.

Teddy từ chối. Anh nói anh chưa bao giờ đi dự tiệc. Anh không có

quần áo phù hợp. Tôi bảo anh rằng tôi chỉ định mặc bộ tôi đang
mặc thôi. Cuối cùng, anh chấp nhận.

Đó là một buổi tối tuyệt vời với Teddy Mansfield. Lần đầu tiên,

anh được gặp những người vai vế ở thành phố của mình. Anh ấy
rất vui và khi chúng tôi chào tạm biệt, anh rất thân thiện với tôi.

Tối hôm đó, tại cửa khách sạn, tôi nói: “Tôi sẽ đến gặp anh vào

sáng thứ Hai để cho anh xem một thứ mà anh sẽ rất thích”.

“Đừng đến”, anh nói, “Tối nay, anh đã tốt đến mức tôi không

thể từ chối anh bất cứ điều gì rồi. Nhưng tôi đã có rất nhiều
Cotosuet. Anh biết đấy, tôi có 40 thùng trong hầm chứa và tôi
không thể dùng hết được chúng. Tôi rất vui được gặp anh, nhưng
đừng bắt tôi mua Cotosuet”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.