CÂU CHUYỆN CỦA TÔI TRONG NGÀNH QUẢNG CÁO - Trang 92

theo tôi đến Racine, rồi đề nghị tôi đi theo ông trong ba ngày
đến Toronto. Tôi chấp nhận vì thú vui được làm bạn đồng hành
với ông và vì tôi muốn đi nghỉ.

Toronto, ông cho tôi một chiếc xe và một quyển sách hướng

dẫn để tôi toàn quyền sử dụng. Trong ba ngày, tôi đến thăm các tổ
chức và những người đã chứng kiến các kết quả của Liquozone. Tôi
chưa bao giờ được nghe những câu chuyện như họ kể. Vào cuối ngày
thứ ba, tôi nói: “Tôi đã tìm thấy ở đây một lý do lớn hơn về việc tại
sao tôi không thể hợp tác cùng với ông. Tôi không phải là người có đủ
tầm vóc để nói với thế giới về sản phẩm đó. Tôi không thể khiến
nó có được vị trí xứng đáng. Vì vậy, tôi xin ông một lần nữa hãy quên
tôi đi”.

Nhưng người đàn ông này không phải là người để bị từ chối. Vài

ngày sau, ông lại đến Racine và chúng tôi đã thảo luận dự án cả
đêm. Vào lúc 4 giờ sáng, kiệt sức vì sự dai dẳng, ấn tượng với lý lẽ
về nghĩa vụ, tôi chấp nhận những đề xuất nghèo nàn của ông.

Tôi sẽ không được trả lương, vì ông không có tiền để trả. Mặc dù

vậy, tôi được 1/4 cổ phần trong một doanh nghiệp sắp phá sản. Tôi
phải rời văn phòng đẹp đẽ của mình để lấy một cái bàn làm bằng gỗ
thông trên phố Kenzie. Tôi phải rời xa những người bạn của tôi để
đến làm việc với những người lạ. Tôi phải đánh đổi căn phòng của
mình trong một khách sạn trên hồ Michigan để lấy một căn hộ tối
tăm có giá 45 đô-la một tháng, nơi mà vợ tôi phải tự làm mọi việc. Tôi
phải đi bộ đến văn phòng để tiết kiệm chi phí đi lại và bảo toàn các
khoản tiết kiệm của tôi. Tôi có một chiếc xe hơi, chiếc đầu tiên ở
Racine và là niềm vui lúc thư nhàn của tôi. Giờ đây, tôi phải rời xa
nó.

Những người bạn tổ chức bữa tiệc chia tay, nhưng mọi cuộc nói

chuyện đều xoay quanh sự xuẩn ngốc của tôi. Một “phái đoàn”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.