CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 175

hệ. Tài xế còn nói, khi anh ta đến thăm viện, Tống Ngữ Vi luôn hỏi dò mọi
thứ về anh. Trông cô ta có vẻ nhiều tâm sự.

Giang Thiệu Minh xâu chuỗi toàn bộ thông tin mình nắm được, cố gắng

phác thảo lên một điều gì đó mơ hồ trong đầu. Những ngón tay đặt trên mặt
bàn xoay tròn một cách vô thức. Quá nhiều thứ dường như đang chực bùng
nổ, anh căm ghét cảm giác này đến cùng cực. Anh nhìn khắp gian phòng
tĩnh lặng, càng nhìn càng thấy xa lạ. Phải rồi, một chút kí ức cũng không
còn, làm sao không xa lạ cho được? Anh tự hỏi bản thân, mình có cái gì để
nhớ đây? Tất cả đều được nghe từ miệng người khác, thật hay giả, anh
không thể nào phán đoán.

Anh nhắm nghiền mắt, thở dài. Một lúc sau, dường như đã đi đến một

quyết định quan trọng, anh đứng dậy, ra khỏi thư phòng.

Lộ Chi Phán vừa từ dưới nhà đi lên, vẻ mặt lo lắng, "Có phải xảy ra

chuyện gì không? Nãy anh về, em thấy sắc mặt anh không tốt".

Giang Thiệu Minh có thể nhìn ra sự lo lắng của cô, thậm chí còn biết từ

lúc anh bước chân vào nhà, cô đã bắt đầu thấp thỏm không yên. Thấy cô
như vậy, anh không khỏi mềm lòng. Anh còn chưa kịp nói gì thì Thành Húc
đã từ trong phòng đi ra, tay cầm cuốn vở, "Bố, con làm xong bài rồi, bố
kiểm tra đi!".

Giang Thiệu Minh nhận lấy cuốn vở, cẩn thận xem xét một lượt, tươi

cười xoa đầu con trai, "Giỏi lắm, con làm rất tốt".

Thành Húc được khen, cười híp cả mắt, lại hỏi hôm nay bố sẽ kể cho cậu

nghe câu chuyện gì. Giang Thiệu Minh không trả lời, chỉ bảo con trai ra
ngoài chơi cho thoải mái.

Lộ Chi Phán lặng im quan sát Giang Thiệu Minh. Cô không phải trẻ con,

hoàn toàn nhận ra hôm nay anh có gì đó rất lạ, nhưng cũng chỉ đoán là
chuyện công việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.