CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 222

Giang Thiệu Minh nhìn những món đồ mà Tống Ngữ Vi đưa. Có một vài

bức ảnh, một sợi dây chuyền gắn hình trái tim khá phổ biến, đây chỉ là đồ
trang sức thông thường, giá trị không cao, nhưng chắc chắn rất có ý nghĩa
với những người yêu nhau.

Nhìn bờ vai đang run lên từng hồi của Tống Ngữ Vi, Giang Thiệu Minh

hiểu cô ta đã bày tỏ rõ lập trường của bản thân. Anh đã quên hết mọi
chuyện, đã không còn là người đàn ông yêu cô ta sâu đậm trước kia.

"Tôi đi đây!" Anh đứng dậy và nói.

Ra khỏi cửa, anh nhếch môi cười một cách đầy mỉa mai lẫn chua xót.

Cầm theo những bức ảnh kia, Giang Thiệu Minh xuống tầng ba, gõ cửa

nhà bà Vương. Bà cụ trông thấy anh, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, nhưng
vẫn để anh vào nhà.

"Thật xin lỗi vì làm phiền bà. Ừm... cháu là đồng nghiệp của Tống Ngữ

Vi, hiện giờ chúng cháu tạm thời vẫn chưa xác định quan hệ rõ ràng. Nãy
cháu thấy bà gọi cô ấy là Tiểu Liên, chắc hai người rất thân thiết?"

Bà Vương là một người tinh ý, nghe Giang Thiệu Minh hỏi vậy lập tức

hiểu ra anh muốn tìm hiểu Tống Ngữ Vi.

"Tiểu Liên là một cô bé tốt bụng. Nó ở đây cũng khá lâu rồi, mọi người ở

khu này đều biết nó. Con bé vất vả lắm, phải tiết kiệm từng đồng, chứ
không tiêu xài phung phí như cháu gái ta. Cậu phải đối xử tốt với con bé
đấy nhé..."

"Sao bà lại gọi cô ấy là Tiểu Liên ạ?"

"Cháu gái ta gọi thế nên ta cũng gọi thế. Mẹ Tiểu Liên từng đến đây mấy

lần, nghe hai mẹ con nó cãi nhau, ta mới biết con bé tên thật là Tống Ngữ
Vi. Hôm ấy hai mẹ con nó to tiếng với nhau lắm, ta nghe con nhỏ nhà ta kể,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.