CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 234

"Bố, mẹ, công ty còn vài việc cần xử lí, con đến đó đã."

Hai người cùng ngẩng lên nhìn Giang Thiệu Minh. Nhóc Thành Húc

cũng dừng chơi nhìn bố, chỉ là cậu nhóc đã sớm quen với việc bố bận rộn
công việc nên không nói gì cả.

Khi Giang Thiệu Minh đi ra đến cửa, ông Giang bỗng lớn tiếng: "Thiệu

Minh, công ty làm gì có việc gì gấp gáp, bố biết rất rõ".

Giang Thiệu Minh mỉm cười, "Nhưng con lại thấy rất nhiều việc". Dứt

lời, anh cất bước đi thẳng, để mặc bố cau mày đằng sau.

Ôn Khả Vân lo lắng nhìn Lộ Chi Phán nhưng cô chỉ cười, tựa hồ đã quen

với việc này.

Đến khuya, ông Giang dỗ dành Thành Húc đi ngủ. Cậu bé háo hức nghe

ông kể chuyện nước ngoài nên không còn buồn vì bố vắng nhà. Lúc này,
Ôn Khả Vân sang phòng Lộ Chi Phán, thấy cô đang ngồi thẫn thờ trên
giường, tay cầm điện thoại nhưng mắt nhìn nơi khác. Bà tới gần, cô mới
giật mình quay lại, "Mẹ!".

Ôn Khả Vân ngồi xuống bên cạnh con dâu, ánh mắt trìu mến, "Thiệu

Minh đang tìm hiểu chuyện quá khứ phải không?".

Lộ Chi Phán gật đầu.

"Con bé ngốc này, vì sao không nói với bố mẹ?"

"Con xin lỗi." Cô cúi gằm mặt.

Ôn Khả Vân ôm lấy cô, "Con có làm gì sai đâu mà phải xin lỗi? Mẹ biết

con không muốn bố mẹ lo lắng, dù con nói ra thì bố mẹ cũng không ngăn
được Thiệu Minh. Là nhà họ Giang có lỗi với con".

"Mẹ đừng nói vậy..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.