CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 235

"Thiệu Minh hiện giờ...", Ôn Khả Vân lắc đầu. Bà dễ dàng nhận ra thái

độ của Giang Thiệu Minh đã thay đổi. Làm mẹ, thấy con trai như vậy,
đương nhiên xót tận ruột gan, nhưng bà lại không biết phải làm thế nào.

Lộ Chi Phán gượng cười, "Khiến bố mẹ phải lo lắng rồi. Anh ấy là người

thông minh, hôm nay rời khỏi nhà trước mắt bố mẹ như thế, không những
là tỏ rõ thái độ, mà còn... Bố mẹ trở về đột xuất, chắc chắn anh ấy cũng biết
lí do, nhưng anh ấy lại không nói gì cả. Anh ấy muốn chúng ta biết rằng
anh ấy sẽ tự mình tìm hiểu mọi chuyện".

Ôn Khả Vân sửng sốt, đúng là bà còn chưa nghĩ đến những điều này.

"Tiểu Phán, con chịu khổ rồi!"

Cô lắc đầu, "Có gì đâu ạ, hôm nay tự nhiên con nghĩ linh tinh thôi. Mấy

năm qua, bố mẹ đã rất tốt với con, đặc biệt là mẹ! Nhờ mẹ mà con được
cảm nhận tình yêu thương thật sự. Bố mẹ không để con chịu thua thiệt gì
cả, thời gian ở đây, con đã nhận được rất nhiều kể cả vật chất lẫn tinh thần.
Con rất vui...".

"Tiểu Phán, sao đột nhiên con lại nói những chuyện này?"

"Mẹ, lời thừa thãi con không nói nữa. Con biết mình không thể mang

Tiểu Húc đi được, bố mẹ chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé. Đáng lẽ
con nên đi từ mấy năm trước rồi..."

Ôn Khả Vân cầm lấy tay Lộ Chi Phán, "Con nói gì thế hả? Con là mẹ của

Tiểu Húc, chẳng lẽ con không muốn cố gắng vì con trai mình sao? Vừa gặp
chút khó khăn, con đã định buông xuôi, con nhu nhược đến thế à? Thiệu
Minh tỏ thái độ thì đã sao, tìm hiểu ra chân tướng thì đã sao? Chuyện hồi
đó đâu có liên quan gì đến con. Con là mẹ của Tiểu Húc, là người gần gũi
nhất của Thiệu Minh. Nó đối với con không phải là không có tình cảm, con
phải tự tin vào bản thân mình chứ!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.