CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 326

Lộ Chi Phán cúi đầu, "Người như anh, hình như không có ai là không

hợp đâu nhỉ!".

"Không ngờ em đánh giá anh cao vậy đó!" Anh nhìn cô, "Thế thì em hãy

nói cho anh biết, vì sao lại là em, mà không phải ai khác?".

Đúng vậy, vì sao là cô mà không phải người phụ nữ nào khác? Cô không

trả lời được câu hỏi này, càng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ có
thể lẳng lặng ăn tiếp. Hóa ra cô cũng như những người khác, đều nghĩ rằng
bản thân là đặc biệt nhất. Giang Thiệu Minh gắp một miếng ớt xanh bỏ vào
bát cô. Cô khựng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, muốn nói cảm ơn mà
không thốt ra lời. Cô bỏ miếng ớt vào miệng, chậm rãi thưởng thức.

Có những hồi ức không nên nhớ đến, vì sợ nước mắt sẽ rơi.

Khi mới tỉnh lại sau trận hôn mê, anh đã xa lánh cô, nhưng dần dần, anh

bắt đầu dựa dẫm vào cô, chỉ nhận khăn mặt cô đưa, ăn đồ cô mang tới.
Những lần luyện tập phục hồi sức khỏe, hễ đi được vài bước, lại quay đầu
nhìn cô. Lần đầu tiên cô cảm thấy tầm quan trọng của bản thân, tựa hồ chỉ
khi cô còn đứng đó, anh mới tiếp tục bước về phía trước.

Ăn qua loa một chút, cô ngẩng lên nhìn anh, hỏi: "Tiểu Húc nhờ anh

mang cái gì đến cho em? Giờ nói được rồi chứ?".

Giang Thiệu Minh không trả lời, lấy điện thoại ra đưa cho cô.

Lộ Chi Phán nhận lấy, trên màn hình hiển thị một đoạn video, gương mặt

của Tiểu Húc khiến lòng cô thoáng chốc trở nên ấm áp. Cô ấn phím chạy.
Đôi mắt to tròn của Thành Húc sáng trong, dường như không chút liên
quan cuộc đời phức tạp này.

Lộ Chi Phán cầm chặt điện thoại trong tay, không hề nhận ra nước mắt

mình đã rơi từ khi nào. Cô cố gắng kiềm chế bản thân, mỗi câu "nhớ mẹ"
của thằng bé tựa kim đâm vào tim cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.