CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 329

Từ Lâm lo lắng đuổi theo, "Sao thế?".

Lộ Chi Phán cúi đầu nôn khan. Cảm thấy đỡ hơn một chút, cô mở vòi

nước rửa miệng và tay.

"Có phải đã ăn món gì lạ bụng không?..." Vừa hỏi, Từ Lâm vừa cầm tay

cô lên để bắt mạch.

Lộ Chi Phán không ngăn cản.

Sắc mặt Từ Lâm thoáng qua sự hoảng hốt, cô chậm rãi ngẩng đầu lên

nhìn em gái, phát hiện Lộ Chi Phán tỏ ra rất bình tĩnh, dường như đã biết từ
lâu.

"Tiểu Phán, đến bệnh viện đi, chị đưa em đi!"

Lộ Chi Phán lắc đầu, thở dài, "Không cần đâu".

"Nhưng em..." Từ Lâm ngập ngừng.

"Em biết." Cô cúi đầu.

Từ Lâm vô cùng kinh ngạc, vì sao Lộ Chi Phán đã biết mình mang thai

mà còn quyết định bỏ đi? Đáng ra nên ở lại nhà họ Giang để được chăm
sóc, hoặc nếu không muốn thì bỏ đứa con mới phải chứ. Thế nhưng, phụ nữ
luôn bị làm khó như vậy, rõ ràng là trách nhiệm của cả hai, nhưng người
chịu khổ cực khi mang thai chỉ có phụ nữ, không những sức khỏe chịu ảnh
hưởng mà tinh thần cũng bị ảnh hưởng.

"Ừm, vậy đi nghỉ đi! Hôm nào đó vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra sức

khỏe đấy."

Lộ Chi Phán gật đầu, trở về phòng mình. Có lẽ do vừa khóc một trận nên

lúc này cô cảm thấy cơ thể uể oải, cô nằm cuộn người trên giường, mắt
nhắm nghiền. Vô số hình ảnh rời rạc hiện lên trong đầu cô, gương mặt của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.