CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 83

rồi mà bạn ấy còn chưa xong. Đến lúc bạn ấy muốn uống canh thì đã hết,
cô giáo đành phải sang lớp bên cạnh xin canh cho bạn ấy. Bây giờ cô giáo
luôn múc sẵn một bát canh để phần bạn ấy."

"Con không được học bạn ấy nghe chưa?"

Thành Húc nghiêng đầu nhìn cô, "Con đâu có ăn chậm như bạn ấy!".

Lộ Chi Phán mỉm cười hôn lên trán con trai.

"Mẹ ơi, có phải bố rất tài giỏi không?"

Lộ Chi Phán sửng sốt giây lát rồi gật đầu, "Đúng vậy, bố con rất tài giỏi."

Sau khi tỉnh lại và mất đi trí nhớ, Giang Thiệu Minh đã nhanh chóng tiếp

nhận hiện thực và thích ứng với cuộc sống một cách nhanh nhất. Sinh hoạt
hằng ngày của anh rất kỉ luật, từ việc tập thể thao cho đến đọc sách đều có
giờ giấc quy củ. Anh còn tự mình tìm hiểu và học hỏi những thứ quan
trọng. Cô chưa từng thấy một người đàn ông nào tài giỏi như anh, cơ hồ chỉ
cần anh muốn là nhất định sẽ làm được.

Thành Húc cười híp mắt, "Vì thế mẹ mới thích bố đúng không ạ?".

Lộ Chi Phán mỉm cười, không biết nên trả lời thế nào, chỉ lặng lẽ thở dài

trong lòng. Ngần ấy năm qua, không phải là cô chưa từng bị dao động. Khi
sinh Thành Húc, Giang Thiệu Minh hôn mê trong bệnh viện, cô cũng từng
có ý định bỏ đi. Thành Húc là đứa cháu duy nhất của nhà họ Giang, nhất
định vợ chồng Giang Trọng Đạt sẽ chăm sóc thằng bé chu đáo, hơn nữa, dù
cô có muốn đưa nó đi cũng không được. Cô hiểu rất rõ, chỉ cần cô rời khỏi
nhà họ Giang, gia đình họ sẽ không ngăn cản. Nhà họ Lộ cũng không làm
khó cô, bởi cô đã làm theo tất cả những gì họ yêu cầu, bọn họ đã đạt được
mục đích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.