CÂU CHUYỆN MỘT GIẤC MƠ - Trang 150

nạ bằng vàng trang trí với những lông vũ trắng và đỏ, những bức tượng
bằng đá được gắn đá quý. Chiến lợi phẩm của một cuộc chinh phục mà đất
nước đã quên từ lâu lắm rồi, và kẻ chinh phục nào đấy đã quên nói lại với
con cháu của họ về nó.
Santiago lấy ra Urim và Thummim từ trong túi cậu. Cậu chỉ dùng hai viên
đá này một lần vào buổi sáng ở khu chợ. Cuộc đời cậu và con đường của
cậu luôn luôn cung ứng cho cậu đầy đủ những điềm chỉ dẫn.
Cậu đặt Urim và Thummim và trong rương. Chúng cũng là một phần của
kho tàng mới của cậu, bởi vì chúng là một sự nhắc nhở về vị vua già, người
mà cậu sẽ không bao giờ gặp lại.
Đúng như thế; cuộc sống rộng lượng đối với những ai đấy theo đuổi Huyền
Thoại Cá Nhân của họ, cậu nghĩ thế. Rồi thì cậu ta nghĩ rằng cậu phải đến
Tarifa để cậu có thể cho một phần mười kho tàng cho bà lão Gypsy, như
cậu đã hứa. Những người Gypsy ấy thật là thông minh. Có thể bởi vì họ di
chuyển nơi này, nơi kia quá nhiều.
Gió bắt đầu lại thổi lên. Nó là ngọn gió đông của Địa Trung Hải, gió
levanter, làn gió từ Phi Châu. Nó không mang theo nó mùi vị của sa mạc,
nó cũng không đe dọa bởi sự xâm lược của người Ma-rốc. Thay vì thế, nó
mang hương thơm mà câu quá quen thuộc, một cái chạm của nụ hôn - một
nụ hôn đến từ một nơi rất xa, một cách chậm rải, một cách từ từ, cho đến
khi nó nằm trọn trên môi cậu.
Santiago mĩm cười. Đấy là lần đầu tiên nàng đã làm như thế.
"Tôi đang đến đây, Fatima," cậu ta nói.

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.