CÂU CHUYỆN MỘT GIẤC MƠ - Trang 49


Nhưng thời gian ấy đã qua. Tangier đã thay đổi. Thành phố Ceuta bên
cạnh đã phát triển nhanh hơn Tangier, và thương mại đã xuống dốc. Hàng
xóm dời đi, và chỉ còn một it gian hàng nhỏ ở đỉnh đồi. Và không ai sẽ leo
lên đồi để mua hàng qua một vài cửa hiệu nhỏ.

Nhưng người bán pha lê không có lựa chọn nào khác. Ông ta đã sống ba
mươi năm trong đời để mua và bán những vật dụng bằng pha lê, và bây giờ
đã quá trễ để làm những việc khác.

Ông ta đã dành hết buổi sáng để quan sát những sự đến và đi bất thường
hiếm hoi trên đường phố. Ông ta đã làm việc ấy hàng bao năm trời và biết
thời khắc của mọi người qua lại. Nhưng, chỉ trước buổi ăn trưa, một chàng
trai trẻ dừng trước cửa hàng. Chàng trai ăn vận bình thường, nhưng dưới
con mắt từng trải của ông chủ gian hàng pha lê có thể thấy là chàng trai trẻ
không có tiền để mua sắm. Mặc dù vậy, ông ta cũng quyết định dời bửa ăn
lại trong vài phút cho đến khi chàng trai tiến tới.

*

MỘT TẤM BIỂN TREO TRÊN CỬA CHO BIẾT RẰNG VÀI NGÔN
NGỮ được nói trong cửa hiệu. Chàng trai thấy một người đàn ông xuất
hiện sau quầy hàng.

“Tôi có thể lau sạch những ly tách trong cửa sổ, nếu ông muốn,” chàng trai
nói. “Xem ra dường như không có ai mua chúng bây giờ.”

Ông chủ nhìn chàng ta mà không trả lời.

“Đổi lại, ông có thể cho tôi một bửa ăn.”

Ông chủ củng không nói gì, và chàng trai cảm thấy rằng ông ta đang có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.