CÂU CHUYỆN MỘT GIẤC MƠ - Trang 89

người chăn lạc đà nói: “Ăn khi nó là giờ ăn. Và tiến bước khi nó là thời
điểm để cất bước.”

Ngày đầu tiên, mọi người lăn ra ngũ từ sự mệt nhừ của hành trình, kể cả
người Anh Cát Lợi. Chàng trai được phân đến một nơi xa bạn của chàng,
trong một lều với năm người trai tráng cùng lứa tuổi với chàng. Họ là dân
của sa mạc, và la ó để được nghe những câu chuyện của chàng về những
thành phố lớn.

Chàng trai kể cho họ nghe về đời sống của chàng khi là một ngưới chăn
cừu, và chàng định kể về thời gian trải qua ở cửa hàng pha lê thì người Anh
Cát Lợi bước vào lều.

"Tôi đã tìm cậu suốt cả buổi sáng," ông nó, khi cùng chàng trai bước ra
ngoài. "Tôi cần cậu giúp tôi tìm ra nơi ở của nhà giả kim."

Đầu tiên, họ cố tự tìm nơi ở nhà giả kim. Một nhà giả kim chắc chắn sống
trong một nơi khác biệt với những người trong ốc đảo, và chắc có lẻ lều của
ông ta như một lò nướng liên tục nóng bỏng. Họ tìm khắp nơi, và thấy rằng
ốc đảo thì quá rộng lớn hơn là họ đã tưởng tượng; có hàng trăm ngôi lều.

"Chúng ta đã phí hầu như cả ngày," người Anh Cát Lợi nói, ngồi xuống
gần chàng trai gần bên một cái giếng.

"Có lẽ tốt hơn là hỏi một ai đấy," chàng trai bàn tính.

Người Anh Cát Lợi không muốn nói cho những người khác biết lý do mà
ông hiện diện tại ốc đảo, và không thể nào quyết định được. Nhưng, cuối
cùng, ông đồng ý với chàng trai, vì chàng nói tiếng Ả Rập sỏi hơn ông ta,
nên làm như thế. Chàng trai tiến gần đến một người đàn bà vừa đến bên
giếng để lấy nước vào túi da dê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.