“Bây giờ thì đẹp mặt rồi, lần trước thì bỏ học, lần này thì phải đến đồn
công an!” Sau khi bước vào phòng, Mặc Trì đóng cửa lại rồi nổi trận lôi
đình.
Tư Tồn trên đường về nhà vẫn không ngừng khóc lóc, hai mắt mọng
đỏ như hai trái đào. Mặc Trì tức khí đập bàn, tiếp tục quát mắng: “Người ta
lên đại học để thu nạp kiến thức, còn em thì sao? Không chịu lo học hành
gì mà lại...”
“Em bị nhóm bạn kéo đi mà”, Tư Tồn liền lau nước mắt, vội vã thanh
minh.
“Bạn kéo thì cũng đi à? Lẽ nào em không phân biệt được thị phi sao?”
“Họ chỉ nhảy múa chứ có tham gia vào tự do hóa tư sản đâu”, Tư Tồn
ấm ức nói.
“Khiêu vũ là đã tham gia vào tự do hóa tư sản rồi còn gì nữa. Nếu là
mười năm trước thì em chắc chắn đã bị đem ra phê bình, thậm chí còn bị bỏ
tù nữa kia”. Chỉ nhớ lại những gì đã xảy ra với mình trong những năm
tháng ấy thôi mà Mặc Trì đã thấy run rẩy.
“Tổ chức khiêu vũ toàn là con em của cán bộ, nếu em là giai cấp tư
sản thì anh là gì”. Cảnh sát mắng cô, Mặc Trì cũng mắng cô khiến nỗi ấm
ức trong lòng không ngừng trào mãi lên, thế là lúc này tất cả tức giận lẫn sợ
hãi đều được cơ bung tỏa hết ra. Ớ nhà không có công an, cô cũng không
phải sợ nữa.
“Em còn cãi được sao?”, Mặc Trì vô duyên vô cớ bị cô vơ quàng vơ
xiên thật đúng là dở khóc dở cười: “Anh nói một câu, em nói lại một câu.
Bạn Chung Tư Tồn, có phải bạn cảm thấy oan ức vì bị đưa về đồn đúng
không?”