tiền đồ bị hủy hoại, chẳng những thế tinh thần còn ngày càng đí xuống.
Việc Mặc Trì giúp Tư Tồn nói dối chẳng phải chính là minh chứng rõ ràng
nhất hay sao. Vậy nên, tốt nhất là anh phải có một công việc.
Trong số những vị trí có thể lựa chọn, công việc phụ trách những vấn
đề liên quan tới người tàn tật ở Cục Dân chính có lẽ là vô cùng thích hợp
rồi. Bao nhiêu ánh mắt đều đang chòng chọc dõi theo xem con trai Thị
trưởng Mặc sẽ ngồi vào vị trí nào. Trên thực tế, bà có thể thu xếp cho Mặc
Trì vào một cơ quan khác tốt hơn, nhưng xét cho cùng, anh cũng chỉ là một
đứa trẻ tàn tật, vào làm Cục Dân chính e là mới có thể bịt miệng đám người
thích hóng hớt đưa chuyện kia.
Trước hôm đi làm một ngày, Mặc Trì đã viết một lá thư gửi cho Tư
Tồn: “Cuối cùng, anh đã kết thúc những ngày tháng dài đằng đẵng nghỉ
dưỡng tại nhà và bước vào vị trí công tác mới, từ nay làm một thanh niên
có ích cho xã hội. Hi vọng sinh viên Tư Tồn có thể coi đồng chí Mặc Trì
như một tấm gương tốt, chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến bộ. Chủ nhật
hàng tuần em nhất định phải về, bởi trừ Chủ nhật ra, những ngày khác anh
cũng không ở nhà”. Gắng viết thư bằng một giọng điệu thoải mái nhưng
thật ra trong lòng Mặc Trì cảm thấy vô cùng chua chát. Làm việc ở Cục
Dân chính, chuyên phụ trách công việc liên quan tới người tàn tật chẳng
khác nào anh đang tự khắc hai chữ “tàn tật” lên người mình. Đam mê ấp ủ
hồi còn nhỏ của Mặc Trì là được trở thành một nhà khoa học hoặc anh hùng
chiến đâu, phi hành gia, nhà văn... Chưa bao giờ anh từng nghĩ mình sẽ
thành một người tàn tật.
Cục Dân chính chỉ cách Đại học Phương Bắc có vài cây số nhưng
cũng không vì thế mà họ được thường xuyên gặp gỡ. Với đầu óc linh hoạt,
Mặc Trì liền nghĩ ra cách “hồng nhạn” truyền thư. Anh hẹn Tư Tồn, cứ
cách hai ngày họ sẽ viết thư cho nhau một lần để chia sẻ những chuyện vui
buồn trong cuộc sống.