CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 197

Cô nói nhỏ với y tá: “Chị làm ơn nhẹ tay một chút được không? Bệnh nhân
rất đau đấy!”

“Cháu biết bảo vệ người đàn ông của mình, được đây! Tuy nhiên, nếu

không áp cậu ấy xuống, mũi kim sẽ động vào tủy và làm tổn thương xương,
lúc ấy Mặc Trì của cháu càng đau đớn hơn nhiều”, Viện trưởng Trình cười
nói.

Lời nói của lão ngoan đồng này khiến cho Tư Tồn mặt đỏ tía tai. Cô

khom người, giúp Mặc Trì lau khô mồ hôi trên mặt. Viện trưởng Trình hút
hết ống mủ này đến ống mủ khác từ chân Mặc Trì. Tư Tồn không thể tưởng
tượng được, trong cái chân yếu ớt của Mặc Trì lại có nhiều nước đến thế.
Sau khi đã xử lí xong xuôi, y tá tiến hành băng vết thương lại cho anh. Viện
trưởng Trình ngồi kê đơn thuốc, cả thuốc thoa bên ngoài lẫn thuốc uống
hàng ngày, sau đó dặn dò: “Hàng ngày cháu phải thay băng ở vết thương,
cố gắng hạn chế đi lại để giảm nhẹ áp lực cho khớp”.

Công việc của Mặc Trì ở cơ quan rất nhàn hạ nhưng anh không muốn

nghỉ phép dù chỉ một ngày nên ngay hổm sau đã đi làm trở lại. Đến chiều
tối, Tư Tồn đứng đợi anh ở ngã tư đầu tiên trên đường về nhà. Việc đi lại
với cái chân vừa làm tiểu phẫu và quấn băng trắng xóa làm hao tổn sức lực
hơn rất nhiều nhưng Mặc Trì quyết không quay trở lại dùng xe lăn, khó
khăn lắm anh mới tự mình đi lại được thế này.

Tư Tồn kể, hôm nay Giang Phinh Đình không ra ngoài vẽ tranh mà

ngồi đánh đàn cả ngày trong phòng Tịnh Nhiên. Mặc Trì chỉ lạnh nhạt “ừ”
một tiếng. Thây anh không nói gì, Tư Tồn lại thêm vào: “Cô ấy rất tài hoa,
vừa biết vẽ tranh lại biết đánh đàn”.

Mặc Trì không thấy có chút hứng thú nào với đề tài này, liền hỏi: “Thế

thì liên quan gì đến em?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.