CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 225

“Anh không giận em sao?”

“Không giận”.

Đêm đó, Tư Tồn nằm mộng một giấc mơ thật đáng sợ. Cô di chân trần

trên mặt sông kết băng, đôi chân lạnh buốt tới mức đỏ ửng lên, đầu gối
cũng đau nhức. Mặt sông rộng thênh thang chẳng biết đâu là bờ, cô cứ thế
chạy thục mạng. Đột nhiên, cô trượt chân và ngã sõng soài trên mặt băng
đông cứng, bắp chằn bị co lại. Cô hét to gọi tên Mặc Trì, nhưng trên mặt
sông băng chỉ có mỗi bóng hình mông lung của chính cô.

Rồi một giấc mơ khác lại đến. Cô leo lên một ngọn núi cao và dốc, chỉ

còn cách bò lên và giữ thăng bằng cơ thể nhờ hai đầu gối. Những hòn đá
nhọn đâm rách quần khiến máu từ đầu gối cứ từ từ tuôn ra. Cô muốn dừng
lại một lúc để thở, nhưng chân chỉ khẽ động đậy một chút thôi là người đã
lệch sang một bên. Trong cơn hoảng loạn, cô chỉ còn biết bám víu vào đám
cỏ dại mọc trên khe đá.

Thế rồi, Tư Tồn lại mơ thấy cô và Mặc Trì chạy nhảy tung tăng trên

thảo nguyên, hoa cỏ xung quanh còn cao hơn cả hai người. Tư Tồn bèn hào
hứng ngâm thơ: “Trời ênh mông, đồng cỏ thênh thang, gió thổi cỏ bay thấy
chú cừu”. Đột nhiên, Mặc Trì khe khẽ hét lên: “Chân đau!” rồi ngã lăn
xuống đất. Tư Tồn chạy như bay về phía anh nhưng không tìm thấy Mặc
Trì đâu cả. Gió thổi mạnh, hoa cỏ nghiêng mình rạp xuống nhưng bóng
dáng anh vẫn mất hút Tư Tồn hốt hoảng, lớn tiếng gọi tên anh...

Tỉnh cơn mơ, Tư Tồn mới nhận ra Mặc Trì đang ôm cô trong lòng,

nhìn cô với vẻ yêu thương và vỗ vào lưng cô như đang nựng một đứa trẻ sơ
sinh. Còn cô giống như một con cá tám vây, bám chặt vào người Mặc Trì,
hai chân cô quấn lấy chân phải thon dài của anh. Cái chân ấy lạnh như một
thanh sắt. Tư Tồn sao mà thấy trong lòng xót xa, chẳng trách trong mơ cô
thây chân mình lạnh giá, hóa ra là bị chân của Mặc Trì làm đông cứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.