CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 226

“Em gặp ác mộng à?”, Mặc Trì lau hết mồ hôi trên mặt cho cô.

Tư Tồn khẽ gật đầu. Tay cô chầm chậm lần mò đến chân Mặc Trì. Cái

chân duy nhất của anh thật lạnh lẽo, phần chân trái còn sót lại cũng vậy.

“Anh có đau không?”, Tư Tồn nhấn mạnh từng chữ.

Mặc Trì nắm tay cô rồi ấp trong lòng bàn tay mình ủ ấm: “Không đau.

Giờ vẫn còn sớm lắm, em ngủ thêm một lúc nữa đi”.

Tư Tồn lại mơ hồ ngủ thiếp đi. Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã hừng sáng.

Sáng sớm mùa thu ở phương Bắc trời rất lạnh. Tư Tồn ôm chăn nằm

thừ trên giường. Mặc Trì kệ cho cô lười biếng, còn anh ngồi dậy mặc quần
áo. Tư Tồn thấy hai tay anh đang cố vuốt thẳng chân phải rồi thử từ từ cong
chân, nhưng nó vẫn hoàn toàn bất động.

Tư Tồn đau nhói tận tâm can. Cô bật dậy, không vội mặc quần áo mà

nắn bóp chân cho Mặc Trì theo nhịp đều đều. Mặc Trì nói: “Anh tự làm
được mà. Em mau mặc đồ vào kẻo lạnh”.

“Em không lạnh”. Tư Tồn cúi đầu nói, càng ra sức dồn lực vào đôi tay.

Dù cách một lớp vải quần nhưng cô vẫn cảm nhận được cái lạnh giá từ
chân anh, lại chạm cả vào phần xương nữa. Sống mũi Tư Tồn cay cay, nưốc
mắt cứ thế rơi lã chã lên chiếc quần thể thao anh đang mặc.

Mặc Trì kéo cô lại, xót xa an ủi: “Không sao đâu. Hễ trời chuyển lạnh

chân anh lại bị thế này. Năm nay đã khá hơn năm ngoái nhiều rồi. Em xem,
anh có thể đi lại được, chưa biết chừng sang năm sẽ khỏi hoàn toàn đấy”.

“Em không phải là người vợ tốt, em đã vứt hết thuốc chữa bệnh của

anh vào bồn cầu”, Tư Tồn vô cùng ân hận về việc đã làm hôm qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.