CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 364

nói: “Mặc Trì, em sai rồi, em không nên rời xa anh, em không nên đến núi
Lư...”

“Em đừng đi đâu cả”, Mặc Trì nói: “Anh sẽ tới đón em về, em cứ ở

núi Lư đợi anh”.

“Anh đừng đến”, Tư Tồn hét lên: “Đường từ nhà tới đây gập ghềnh

trắc trở lắm, sức khỏe của anh làm sao chịu nổi”.

Trong ông nghe chỉ còn vang lên một chuỗi những tiếng “tút tút” kéo

dài. Tư Tồn vội mua thêm một tấm thẻ nữa, tiếp tục gọi về nhà họ Mặc,
nhưng không còn thấy ai nhấc máy nữa.

Mặc Trì sau khi đặt điện thoại xuống, vội vàng để lại một mảnh giấy

cùng mấy dòng chữ: “Con tới núi Lư mấy ngày”.

Ba ngày sau, Mặc Trì tới được chân núi Lư. Cuộc hành trình dài khiến

anh vô cùng mệt mỏi, nhưng anh không dám ngơi nghỉ lấy một giây. Anh
hối hận vì đã quá vội vã đến độ không kịp hỏi Tư Tồn đang ở đâu. Anh
không dám ngồi xe để lên núi, chỉ biết chống nạng, lết đi từng bước khó
khăn. Hành trình lên đỉnh núi không hề đơn giản. Trời tối, đường lại khó
khăn, anh đành mượn ánh trăng và sức lực của bên chân còn sót lại, từng
bước, từng bước tiến về phía trước.

Đi được một quãng, bỗng một bóng người lao tới, gọi to tên anh:

“Mặc Trì!”

Là Tư Tồn đang gọi anh! Mặc Trì cố lết đi nhanh hơn, nhưng chẳng

may chân anh bị vướng vào một hòn đá. Vào giây phút anh chuẩn bị ngã
xuống, Tư Tồn đã lao vào lòng anh, kịp thời đỡ anh dậy. Mặc Trì quên hết
mọi sự xung quanh, anh chỉ biết ôm lấy cô thật chặt, chặt tới nỗi hồ như
khiến cô muốn ngạt thở. Dường như thấy vậy vẫn chưa đủ, anh lại lấy hết
sức mà ôm cô vào lòng chặt hơn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.