CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 366

Mặc Trì không kịp bắt chuyến tàu hỏa từ thành phố X tới núi Lư. Lòng như
có lửa đốt đứng ngồi cũng không yên, anh đành bắt xe tới Bắc Kinh, đợi ở
nhà chờ suốt một đêm ròng mới lên được tàu tới núi Lư. Trên đường đi, anh
không ăn uống được gì. Trước đó, sức khỏe của anh vô"n đã như ngọn đèn
trước gió, sức mạnh khiến anh trụ vững được suốt cả cuộc hành trình là
khát khao cháy bỏng được gặp Tư Tồn. Cô bác sĩ không tiếc lời phê bình
Tư Tồn: “Sức khỏe của chồng cô như thế này mà cô còn để anh ấy tới tận
núi Lư”. Mệt mỏi quá độ, thần kinh căng thẳng, ăn uống thiếu chất, cộng
thêm vết thương ở chân chưa lành, tất cả cùng hùa vào đánh gục Mặc Trì.
Vậy mà, tỉnh dậy trong lúc truyền nước, anh còn nở nụ cười yếu ớt, nói với
bác sĩ: “Bác sĩ đừng mắng cô ấy, là do tôi nhất quyết đòi đến đây”.

Tư Tồn ngồi bên cạnh, chạm nhẹ tay lên trán anh, may mắn làm sao

anh không bị sốt. Mấy ngày trước anh vừa trải qua một trận ốm nặng, nếu
bây giờ mà sốt nữa chắc chắn sẽ gây tổn thương lớn tới phổi.

Mặc Trì tựa vào đầu giường, hỏi Tư Tồn: “Em trọ ở đâu thế?”

“Em ở nhà khách Hương Sơn Duyên, cách chỗ này không xa”, Tư Tồn

đáp.

Mặc Trì tự mình tăng tốc độ của bình truyền: “Truyền nước xong

chúng ta quay về nơi em trọ nhé”.

Tư Tồn vội vã ngắt lời Mặc Trì: “Không được, bác sĩ nói, cơ thể anh

bị suy nhược trầm trọng, không được vận động mạnh thêm nữa”.

Mặc Trì âu yếm nhìn cô, nói với giọng êm tai: “Chỉ mấy bước đường

núi thôi mà, không sao đâu”.

Nhưng vừa dứt lời, Mặc Trì đã mệt tới mức ngủ thiếp đi, Tư Tồn rón

rén chỉnh chậm lại tốc độ bình truyền. Một tiếng đồng hồ sau, một bình
truyền đã hết. Lúc cô y tá tới thay thuốc, Mặc Trì đã tỉnh dậy, anh sống chết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.