Tư Tồn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô nói: “Anh chịu tha thứ cho
em rồi sao?”
Mặc Trì lắc đầu khiến lòng cô lại trở nên nặng nề. “Anh chưa từng
trách em... Anh chỉ trách mình là một kẻ tàn phế, không có khả năng bảo vệ
em. Anh ghen tị với Giang Thiên Nam. Anh ta khỏe mạnh, có thể yêu mà
không phải lo lắng gì...”
Tư Tồn vội vã ngắt lời anh: “Nhưng người em yêu là anh!”
Đôi mắt Mặc Trì trở nên ảm đạm, anh chậm rãi nói: “Anh đã quá chìm
đắm trong nỗi đau của bản thân mà quên đi cảm nhận của em, vì thế anh
mới lạnh lùng với em. Hôm đó, sau khi phát hiện em bỏ đi, anh đã vội vã
tới trường tìm em. Em không ở giảng đường, cũng không ở kí túc. Lúc đó
đã muộn lắm rồi, trời lại tối nữa nhưng không ai biết em ở đâu. Anh đã
nghe được nhiều điều người ta đơm đặt về em, chúng thật sự rất khó nghe...
Mẹ cũng lo lắng cho em, mẹ đã nói với anh về cuộc nói chuyện giữa hai
người. Anh gần như phát điên, ở trường em đã phải chịu nhiều â'm ức như
vậy, về tới nhà còn bị mẹ mắng... vậy mà anh lại đối xử với em không ra gì.
Làm sao em có thể tiếp tục ở lại nhà chứ? Anh điên cuồng ra ngoài tìm em,
đi tới mọi nơi chúng ta từng đến. Mẹ kéo anh về, bảo anh ở nhà chờ điện
thoại, mẹ cũng phái nhiều người đi tìm kiếm...” Mặc Trì nói đến đây, không
kìm nổi xúc động, lồng ngực co giật từng hồi, sắc mặt trở nên nhợt nhạt Tư
Tồn nhè nhẹ xoa ngực cho anh, không để anh nói tiếp.
Một lúc sau, tâm trạng Mặc Trì đã ổn định trở lại. Tư Tồn toan đứng
dậy thì bị bàn tay anh kéo lại. Bàn tay anh lạnh như băng giá, anh nói: “Em
không được đi đâu hết, anh sẽ không để em rời xa anh nữa đâu...”
Tư Tồn ngồi về vị trí cũ, đưa bàn tay xoa nhẹ iên khuôn mặt hao gầy
của anh: “Em chỉ đi lấy cho anh cốc nước thôi mà!”
,