giấu tay ra sau không cho cô y tá châm kim. Anh nói muốn mang thuốc về
nhà khách Hương Sơn Duyên.
Bác sĩ liền vội đến, nói với giọng bực dọc: “Sao cậu cứng đầu thế nhỉ?
Xin hỏi cậu là đại quý tử nhà ai? Phòng khám này là do cậu mở đấy hả?
Cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Mặc Trì cười cầu hòa, xin bác sĩ: “Phòng khám là nơi cứu người chết,
giúp đỡ người bị thương. Tôi giờ không chết, cũng chẳng thương tích gì, để
tôi về nhà chắc chắn sẽ tốt hơn ở đây. Xin bác sĩ cho tôi ra viện!” Anh nhìn
bác sĩ với đôi mắt thuần khiết mà sâu thăm thẳm. Cô bác sĩ trẻ không “đấu”
lại được anh chàng, chỉ còn cách đưa cho anh mấy bình thuốc và đồng ý
cho anh xuất viện. Bác sĩ còn dặn dò cẩn thận, nhất định phải truyền hết
thuốc. Mặc Trì nhìn Tư Tồn cười nói: “Bác sĩ yên tâm, vợ tôi cũng là một y
tá cừ khôi đấy”.
Cả ngày Mặc Trì không ăn uống gì, sức lực chẳng còn lấy một chút,
lúc cầm nạng lên, tay anh bất giác run rẩy. Tư Tồn một tay cầm nạng, vòng
tay anh lên cổ mình, tay còn lại ôm lấy lưng anh. Có đến hai phần ba thể
trọng của Mặc Trì để vào người Tư Tồn. Họ cứ thế từng bước, từng bước
chậm chạp đi về phía nhà khách.
Về tới phòng, Tư Tồn đỡ anh nằm lên giường. Lúc này nhà ăn đã đóng
cửa, cô nhờ nhấn viên phục vụ chuẩn bị một bát cháo nóng. Mặc Trì yếu tới
mức không đủ sức cầm bát cháo lên. Tư Tồn bón cho anh ăn từng miếng
rồi đỡ anh nằm xuống và tiếp tục truyền thuốc cho anh.
Sau khi làm xong mọi việc, cô tới ngồi bên mép giường, âu yếm nhìn
anh chăm chú, giống như thể đang coi sóc sinh mạng của chính mình vậy.
Mặc Trì nắm chặt tay cô. Bàn tay anh vừa lạnh vừa tái, nhưng anh nắm
mạnh tới mức khiến Tư Tồn cảm thấy hơi đau. Mặc Trì khẽ nói: “Anh sẽ
không bao giờ để em rời xa anh nữa”.