CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 369

“Thế cũng không được...”

Tư Tồn đau lòng nhìn anh, mỉm cười cầu hòa: “Được rồi, em không đi

đâu cả, em mãi ở bên cạnh anh”.

Mặc Trì gắng sức lùi vào góc giường để chừa chỗ cho Tư Tồn. Cô

hiểu ý anh liền leo lên giường. Bầu không khí trong lành khiến lòng cô
bỗng thấy an bình hơn nhiều. Anh choàng cánh tay đang truyền thuốc ôm
chặt lấy cô. Tư Tồn lo lắng đỡ lấy anh, chỉ sợ làm lệch mũi kim. Mặc Trì
giống như một đứa trẻ ngoan cố, ra sức ôm cô thật chặt. Tư Tồn không dám
cử động thêm, ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay anh. Đã lâu lắm rồi
giữa họ không có những giây phút riêng tư ngọt ngào đến thế. Hai người cứ
giữ tư thế như vậy, dựa vào nhau mà chìm vào giấc ngủ ngon lành trong
màn đêm tĩnh mịch của núi Lư.

Một lúc sau, trong nỗi bất an mơ hồ ám ảnh giấc ngủ, Mặc Trì tỉnh

dậy, hoảng loạn nhìn khắp xung quanh. Ánh trăng đang rọi qua khung cửa
sổ hắt ánh sáng vào phòng, còn Tư Tồn vẫn đang cuộn tròn trong vòng tay
anh như một chú mèo con ngoan ngoãn. Anh an lòng nở một nụ cười và
ngáp một cách sảng khoái. Tư Tồn bị anh làm cho tỉnh giấc, cô chợt nhớ ra
Mặc Trì vẫn đang truyền nước iiền cuống cuồng bật đèn lên, quan sát tay
của anh. Mặc Trì mỉm cười chỉ vào giá truyền. Ống truyền đã bị anh dứt ra
từ lúc nào, nước từ trong bình thuốc chảy ra theo ống truyền, vung vãi khắp
nền. Tư Tồn tự trách mình: “Em thật đáng chết. Bác sĩ yêu cầu phải truyền
hết thuốc cho anh mà em lại ngủ quên mất”.

“Không sao đâu, anh đã khỏe hơn nhiều rồi”.

Tư Tồn nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khuôn mặt gầy gò của Mặc Trì:

“Anh gầy như thế này, bao giờ mới hồi phục được như xưa?”

“Chỉ cần em không ghét bỏ anh thì có trở lại như xưa hay không cũng

không quan trọng”, Mặc Trì đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.