quyết tới núi Lư”.
“Vợ anh đi mất, anh lại không đuổi theo sao!”
Tư Tồn dịu dàng dựa đầu vào lòng anh, cả hai lại chìm dần vào giấc
ngủ.
Rốt cuộc, cơ thể của Mặc Trì vẫn không chịu được nỗi mệt mỏi quá
sức như vậy. Ngày hôm sau anh bắt đầu lên cơn sốt nhẹ, toàn thân không
chút sức lực, chẳng thể nhấc mình ra khỏi giường. Anh sống chết cũng
không chịu tới phòng khám, Tư Tồn đành phải năn nỉ bác sĩ của nhà khách
xuống khám bệnh cho anh. Bác sĩ nói, cơ thể suy nhược của anh cần phải
uống thuốc, truyền nước và tĩnh dưỡng. Núi Lư chẳng phải chính là một
nơi lí tưởng để nghỉ ngơi và dưỡng bệnh hay sao. Mặc Trì liền gọi điện về
nhà báo tin mình vẫn bình an và muốn cùng Tư Tồn nghỉ lại trên núi một
thời gian.
Phong cảnh nơi đây hữu tình không tả xiết, bầu không khí trong lành,
mỗi bước đi đều thấy hoa đua khoe sắc. Tư Tồn trở thành y tá riêng của
chồng, mỗi ngày đều đặn truyền cho anh ba bình thuốc. Biết Mặc Trì đang
bệnh không tiện hoạt động nên cả ngày cô chỉ quanh quẩn trong phòng
cùng anh, kể cho anh những câu chuyện về núi Lư. Mặc Trì nói, đợi khi
anh khỏe lại, nhất định anh sẽ cùng cô du ngoạn nơi đây một chuyến.
Chán ngán với cảnh nằm dài trên giường cả ngày giữa bốn bề xung
quanh là khung cảnh tươi đẹp thế này, những lúc sức khỏe khá hơn một
chút, Mặc Trì đều đòi Tư Tồn dìu ra ngoài đi dạo quanh hồ Cầm. Con
đường hoa dẫn tới động cẩm Tú được lát đá khá bằng phẳng, đối với người
bình thường thì quả là một điều rất dễ chịu, nhưng mặt đá trơn lại là thách
thức lớn với cây nạng của Mặc Trì. Trong khi Tư Tồn tỏ ra lo lắng thì Mặc
Trì lại thờ ơ như không. Lúc này, cô mới biết Mặc Trì anh có khả năng giữ
thăng bằng rất giỏi. Anh thay đổi góc độ của cây nạng và điều chỉnh dồn