lực lên chân trái, vậy nên gần như có thể tự đi lại trên mặt đá trơn chẳng
khác nào những người khác.
Cảnh hồ cảnh núi trong động cẩm Tú đẹp như chốn tiên bồng, lại được
tô điểm bởi muôn vàn loài hoa đua hương khoe sắc. Thấy một anh chàng
tàn tật đi lại trong động, người qua kẻ lại đều không giấu nổi tính hiếu kì, ai
nấy đều quay lại nhìn anh một hồi. Mỗi lần như vậy, lòng Tư Tồn như có
kim châm, những ánh mắt vô tình ấy chẳng phải sẽ làm đau Mặc Trì của cô
sao. Song Mặc Trì chỉ mỉm cười và khẽ lắc đầu, tỏ ý cho cô biết rằng anh
chẳng hề hấn gì.
Sau chừng nửa tiếng đồng hồ du ngoạn, sợ Mặc Trì mệt, Tư Tồn bèn
tìm một phiến đá bằng phẳng và đỡ anh ngồi nghỉ. Họ ngồi đó ăn bánh ngọt
cùng nước suối đã chuẩn bị sẵn, không tiếp tục đi xa hơn nữa. Mặc Trì ngắt
một bông hoa gần đó, cài lên tóc Tư Tồn, càng làm tôn thêm vẻ diễm lệ cho
khuôn mặt cô.
Mặc Trì dịu dàng vuốt từng sợi tóc của Tư Tồn, khuôn mặt cô thoáng
ửng hồng. Anh cười nói: “Thật là vẻ đẹp khiến hoa nhường nguyệt thẹn!”
Chợt có tiếng reo hò vẻ hưng phấn của mấy du khách đi ngang qua gần đó:
“Có sương mù rồi!” Tư Tồn bất giác nhìn xuống dưới. Tầng mây như ỉớp
màn mỏng từ từ được kéo lên. Cô hào hứng gọi: “Mặc Trì, nhìn kìa, đây là
biển mây núi Lư đấy”. Mặc Trì nhìn theo hướng tay cô chỉ. Mây mù biến
hóa, khi đan quyện vào nhau, khi lại dần dần tan loãng, tạo ra lớp lớp
những tấm màn lam biếc mỏng manh, lúc thưa lúc khít, lúc mỏng lúc dày,
bao bọc lấy đỉnh núi, ôm ấp lấy hồ nước màu ngọc bích. Một khung cảnh
thật tựa như trong mơ.
Mặc Trì và Tư Tồn đã lưu lại ở núi Lư được hơn mười ngày. Cơn sốt
nhẹ dây dưa hành hạ suốt mấy ngày qua gần như vắt kiệt sức lực của Mặc
Trì. Nhưng ỉúc nào anh cũng hào hứng kéo cô ra ngoài chơi. Tư Tồn chỉ
cho anh đi dạo nửa tiếng trên con đường hoa, thời gian còn lại, cô ép anh
nằm tĩnh dưỡng trên giường.