Tư Tồn nép mình tróng vòng tay Mặc Trì. Thật ra, cả buổi chiều hôm
đó, cô chỉ làm mỗi một việc, đó là gọi điện về nhà họ Mặc. Trần Ái Hoa
báo cho cô biết Mặc Trì đang trên đường tới núi Lư, dặn cô cứ ở yên đó
chờ anh tới. Cô tuyệt đối không dám rời đi đâu dù chỉ là nửa bước, chỉ
đứng ở cửa lên núi ngóng xuống. Ngày đầu tiên, không thấy Mặc Trì đến.
Tối hôm ấy, cô trở về khách sạn, chỉ uống nước và ăn hai cái bánh bao.
Hôm sau, trời còn chưa sáng cô đã ra chỗ cũ đứng chờ. Cô ngồi trên một
hòn đá khá bằng phẳng, chăm chú quan sát dòng người qua lại. Lần nào cô
cũng ôm ấp hi vọng sẽ nhìn thấy Mặc Trì trong dòng người tấp nập ấy,
nhưng lần nào hi vọng cũng chuyển thành thất vọng. Tới ngày thứ ba cô
nhẩm tính thời gian, có lẽ hôm nay Mặc Trì sẽ tới nơi, vì thế cô càng tập
trung quan sát. Quả nhiên, trời vừa chạng tối, cô đã thấy bóng dáng một
người đơn độc tay cầm cây nạng, lết từng bước lên đỉnh núi.
Mặc Trì ôm lấy cô, lời nói trở nên hỗn loạn: “Anh đi tìm em biết bao
nhiêu ngày nay, lo lắng tưởng như muốn chết luôn được... Anh thật đáng
chết. Em bị người ta bắt nạt, anh còn đối xử với em như thế... Anh tới
trường mới biết em phải chịu bao nhiêu ấm ức... Anh rất sợ sẽ không bao
giờ tìm thấy em nữa...” Sức lực của Mặc Trì hồ như bị rút kiệt, toàn bộ cơ
thể anh gần như đổ cả vào Tư Tồn.
Tư Tồn đỡ anh đứng dậy, đôi mắt ngấn lệ: “Là do em không tốt, lúc
nào em cũng làm sai khiến anh phải lo lắng...”
Còn chưa nói hết câu, cô đã thấy đôi môi Mặc Trì áp lên môi mình.
Đôi môi anh lạnh lẽo làm vậy mà lại đủ sức sưởi ấm trái tim Tư Tồn. Cô
nghênh đón anh như một con chiên ngoan đạo, sưởi ấm cho anh bằng đôi
môi mình. Họ đắm chìm vào nụ hôn đến nỗi tưởng như muốn hút đến kiệt
cạn sinh khí của nhau. Đột nhiên, Tư Tồn thấy người mình hơi nặng, hóa ra
Mặc Trì đã ngã vào lòng cô lúc nào không hay.
Với sự giúp đỡ của nhân viên nhà khách, Tư Tồn đưa Mặc Trì tới
phòng khám dưới chân núi. Cái ngày nhận được cuộc điện thoại từ Tư Tồn,