Tư Tồn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Mặc Trì, thì ra anh đang quan tâm
đến cô ư?
Mặc Trì đẩy xe lăn đến trước mặt Tư Tồn, yên lặng nhìn, rồi ân cần
nói với cô như một người anh trai: “Mưa to gió lớn thế này cô sợ và lạnh
lắm phải không? Nếu thích sách, cô có thể mang về phòng, từ từ mà đọc”.
Nghe vậy Tư Tồn vừa mừng vừa lo, trong lòng có chút do dự không
biết bản thân có nghe nhầm hay không? Mặc Trì nhìn Tư Tồn cười nói: “Đi
thôi, hay là tôi sẽ ở đây đọc sách cùng cô?”
Như tỉnh lại sau cơn mê, Tư Tồn ngước nhìn Mặc Trì. Cửa sổ thư
phòng lúc này tuy đã đóng kín, nhưng căn phòng thiếu hơi người có phần
lạnh lẽo. Mặc Trì lại chỉ mặc độc mỗi chiếc áo ngủ mỏng manh, ngộ nhỡ bị
trúng cảm thì nguy. Mới nghĩ đến đó, cô vội vàng nói: “Tôi đưa anh về
phòng nhé?”
“Tôi tự về được rồi, cô thích sách gì thì cứ lấy vài cuốn về phòng mà
đọc”. Nói rồi, Mặc Trì đẩy xe lăn đi ra trước.
Theo ngay phía sau, Tư Tồn đưa Mặc Trì trở về phòng anh, trên tay cô
cầm hai quyển sách. Bước vào phòng, Tư Tồn liền chỉ chiếc áo khoác nơi
đầu giường, dịu dàng nói: “Trời lạnh lắm! Anh mặc thêm áo vào đi”.
Nghe lời nhắc ân cần ấy, Mặc Trì bỗng nói: “Cô ngồi xuống đi”.
Tư Tồn nghe thế chân tay cuống hết cả lên, không biết phải ngồi chỗ
nào. Thấy cô lúng túng như gà mắc tóc, Mặc Trì khẽ cười. Xem ra trong
mắt cô, anh thật sự là hung thần ác sát. Nhưng chính vào khoảnh khắc này
đây, sao trong lòng anh thấy có chút thương cảm. Vốn dĩ Mặc Trì cho rằng,
chỉ cần bản thân tỏ ra lạnh lùng, cô sẽ tự thấy chán nản mà bỏ đi, kiếm tìm
cho riêng mình một cuộc sống tự do tự tại bên một người chồng khỏe mạnh
khác. Song, anh biết mình đã sai. Anh chưa từng quan tâm đến cảm xúc
trong lòng cô. Mang tiếng được gả vào một gia đình danh giá, vậy mà cô