mơ hồ về hôn nhân, và cả tình yêu nữa, thì làm sao dám mở miệng nói về
nó. Đến khi mình biết mình thật sự yêu Mặc Trì thì càng ngại nói ra hơn.
Mình nghĩ, ai cũng giữ cho bản thân một bí mật nho nhỏ, vậy thì mình sẽ
coi hôn nhân như bí mật nho nhỏ ấy. Nhưng mình đã sai lầm, bởi như vậy
nghĩa ià làm tổn thương Mặc Trì cũng như bạn bè xung quanh mình”.
“Tư Tồn, cậu thật sự khiến mình phải thay đổi cách nhìn về cậu đấy.”,
Vu Tiểu Xuân kinh ngạc nói: “Cậu không còn là cô bé cái gì cũng không
hiểu trước kia nữa. Cậu đã trưởng thành thật rồi”.
“Trải qua bao nhiêu sự việc như thế, nếu còn không trưởng thành thì
mình thật không xứng với Mặc Trì”, Tư Tồn thở dài.
Vu Tiểu Xuân ôm lấy Tư Tồn, cười nói: “Cậu và Mặc Trì thật là một
đôi trời sinh. Cậu xinh đẹp, anh ấy tuấn tú, cậu đơn thuần, anh ây sâu sắc.
Thật xứng đôi!”
Tư Tồn thẹn thùng vì được khen liền vội vã chuyển sang đề tài khác:
“Khai ra mau, người yêu cậu học ở lớp nào?”
Vu Tiểu Xuân thoáng đỏ mặt, cười nói: “Không phải sinh viên trong
trường đâu. Anh ấy là bạn cấp ba của mình. Anh ấy bây giờ đang học ở Đại
học Chiết Giang. Chúng mình vẫn luôn thư từ qua lại với nhau. Anh ấy
theo đuổi mình đã ba năm rồi nhưng tới hôm qua mình mới nhận lời yêu
anh ấy”.
Tư Tồn vừa vui mừng vừa lo lắng thay cho bạn mình: “Người Nam kẻ
Bắc, tương lai các cậu định thế nào? Không phải cậu muốn được phân về
Bắc Kinh sao?”
“Bọn mình sẽ cố gắng để cả hai đứa được tới Bắc Kinh. Nếu không
được, mình sẽ về quê ở Chiết Giang, miễn là được ở bên anh ấy”.
“Vu Tiểu Xuân, cậu thay đổi nhiều quá!”